Quả nhiên, Diệp Vĩnh Khang đã không làm Hạ Huyền Trúc thất vọng, đám vệ sĩ mang theo gậy gộc vừa tiến lại gần Diệp Vĩnh Khang, còn chưa kịp ra tay thì đã thấy Diệp Vĩnh Khang nghiêng người né tránh, một chân vung lên, mấy cú công kích nhanh như chớp đã nhanh chóng hạ gục hết đám người kia.
Ngoại trừ Thiên Diệp Nhi ra, tất cả mọi người có mặt đều chết lặng.
Ngay cả Hạ Huyền Trúc cũng cảm thấy hơi bất ngờ, mặc dù cô khá chắc chắn rằng Diệp Vĩnh Khang có thể thắng, nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.
Lại nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang, hai tay đút túi quần, vẻ mặt bất cần, như thể vừa xua đuổi mấy con ruồi khó ưa.
"Được lắm, mày...... mày còn dám đánh lại!"
Sau khi kinh ngạc, vẻ mặt Phan Vân Thiến càng thêm thù địch, chỉ vào Hạ Huyền Trúc tức giận nói: "Hạ Huyền Trúc, lần này cho dù ông trời có tới, cũng không cứu được cô đâu!"
"Cô đúng là gan to bằng trời, có biết bọn họ là ai không?"
"Mấy người bọn họ là vệ sĩ của Tử Phong. Bây giờ cô lại chỉ thị cho người của cô làm bị thương vệ sĩ của Tử Phong. Cô đúng là làm loạn…"
Bốp!
Phan Vân Thiến chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã tiến lên một bước, tát vào mặt khi cô ta một bạt tai.
"Mày...... mày dám đánh tao, tao liều mạng với mày...."
Bốp!
Lại là một cái tát nữa.
Sau cái tát này, Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa chịu dừng tay, tiến lên túm lấy mái tóc ngắn gợn sóng của đối phương, sau đó đập đầu cô ta vào cửa xe.
"Gan to bằng trời à? Làm loạn à? Mày là cái rốn của vũ trụ à!"
Mỗi lần nện xuống , anh lại chửi một câu, từ khi ở sân bay anh đã rất khó chịu với con đàn bà tóc quăn này rồi.
Giờ phút này, dù sao cũng đã bắt tận tay day tận mặt rồi, cũng chả cần quan tâm đến cái gì hết nữa, một mực trút giận lên cô ta.
"Đừng đánh, tôi không chịu nổi nữa, tôi sai rồi!"
Phan Vân Thiến cảm thấy đầu mình như bị một cái búa nặng đập vào, mỗi một lần nện xuống, cô ta lại cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung đến nơi rồi.
Nỗi đau và nỗi sợ hãi dữ dội khiến cô ta mất hết vẻ cao cao tại thượng vừa rồi.
"Vĩnh Khang, thế được rồi".
Mãi cho đến khi Hạ Huyền Trúc nói nhẹ, Diệp Vĩnh Khang mới kéo tóc của Phan Vân Thiến và ném cô ta xuống đất.
Nhìn thấy Hạ Huyền Trúc bước tới, Diệp Vĩnh Khang hung hăng đá vào đầu Phan Vân Thiến, tức giận nói: "Quỳ xuống, vợ tao muốn nói chuyện!"
Phan Vân Thiến nào dám không tuân theo, cô ta nhanh chóng bò dậy từ mặt đất run rẩy, quỳ tử tế trên mặt đất, trên đầu, trên mặt, trên tóc đều có máu, giống như một hố máu vậy.
Hạ Huyền Trúc đi đến trước mặt Phan Vân Thiến, cúi xuống nhìn đối phương vài giây rồi bình tĩnh nói: “Phan Vân Thiến, tôi thừa nhận việc đánh người là lỗi của chúng tôi, nhưng những gì xảy ra hôm nay đều là do cô mà ra”.
"Việc đã đến nước này, tôi cũng không muốn nói gì thêm nữa. Sau các người muốn là gì thì làm, muốn giở trò gì thì cứ giở ra đi, tất cả cứ đổ lên đầu Hạ Huyền Trúc tôi đây này”.
"Cút đi!"