Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hành động này làm cho Trương Tịnh trợn tròn mắt, hét lớn với Mao Nhất Trụ đang ở phía trước "Mao Nhất Trụ, tôi cũng không đi được nữa”.  

 

Mao Nhất Trụ vừa mở đường, vừa thờ ơ nói: "Tỉnh lại đi đại tiểu thư, bọn họ là người yêu của nhau. Em không thể bắt anh làm nghĩa vụ của người yêu mà lại không đối xử với anh như người yêu được”.  

 

"Anh...”  

 

Trương Tịnh điên tiết, nhưng không thể làm gì được tên này, thầm nghĩ nếu lần này an toàn xuống núi, nhất định phải chỉnh đốn lại tên này một trận.  

 

Diệp Vĩnh Khang bế Trần Tiểu Túy suốt đoạn đường, nhưng không thấy mệt mỏi, ngược lại là vẻ mặt thư thái, đường núi gồ ghề hiểm trở mà đi lại dễ dàng như trên mặt đất bằng phẳng, Mao Nhất Trụ lấy làm kinh ngạc.  

 

Đi bộ khoảng nửa giờ nữa, phía trước quả nhiên xuất hiện có một ngôi miếu thờ rách nát.  

 

 

 

“Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi!”  

 

Trương Tịnh gần như mệt rã rời, khi trông thấy ngôi miếu này thì phấn khích vô cùng, nhanh chân chạy về phía trước hệt như nhìn thấy khách sạn năm sao.  

 

“Đợi đã!”  

 

Vẻ mặt Mao Nhất Trụ bỗng trở nên nghiêm túc, vội dùng tay cản lại, đôi mắt nhìn chằm chằm ngôi miếu kia không chớp, đầy vẻ hoài nghi.  

 

“Sao thế Mao Nhất Trụ?”  

 

Trương Tịnh ngờ vực hỏi.  

 

Mao Nhất Trụ mấp máy môi, lẩm bẩm: “Có gì đó không đúng lắm!”  

 

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”  

 

Nhìn thấy vẻ mặt này của Mao Nhất Trụ, Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy lại bắt đầu luống cuống.  

 

“Mọi người không thấy ngôi miếu này rất quái lạ à?”  

 

Mao Nhất Trụ nhìn chằm chằm miếu thờ, cau mày hỏi.   

 

Mọi người đồng loạt quan sát miếu thờ cẩn thận, Trần Tiểu Túy đột nhiên phát hiện ra đầu mối, vội nói: “Ngôi miếu này đúng là có gì đó rất kỳ quái, không giống như chùa thờ Phật, cũng không giống như miếu đạo quan, trông khá quen mắt, tựa như miếu thành hoàng nhưng lại không thể nói rõ là lạ chỗ nào”.  

 

Mao Nhất Trụ khẽ khàng nuốt nước bọt, chậm rãi mở lời: “Cô nói đúng, đây là miếu thành hoàng, nhưng mà… là một loại miếu thành hoàng khác”.  

 

“Mao Nhất Trụ, mẹ kiếp, đừng úp úp mở mở nữa, có thể nói hết lời một lần được không, cứ phải hù chết người ta thì anh mới thấy vui đấy à?”  

 

Cả ngày hôm nay Trương Tịnh đã phải trải qua nỗi sợ hãi còn nhiều hơn cả đời cô ấy cộng lại.  

 

Bây giờ lại nhìn thấy biểu cảm này của Mao Nhất Trụ, thần kinh cô ấy lại căng thẳng hơn.   

 

Mao Nhất Trụ nhìn chằm chằm ngôi miếu kia, khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Miếu thành hoàng bình thường có mặt rộng và hai đầu cong trên mái hiên hướng về phía Bắc”.  

 

“Nhưng mặt rộng và hai đầu cong của ngôi miếu này lại ngược lại, hướng về phía Nam”.  

 

“Ngồi Bắc nhìn Nam và ngồi Nam nhìn Bắc cũng chỉ đổi thứ tự cho nhau mà thôi, nhưng mọi người hiểu ý nghĩa bên trong của cái này không?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK