Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trần Lệ Bình tức giận nói: “Thằng nhà quê như anh đừng giả bộ nữa, anh cũng ngầu lắm, có giỏi thì anh cũng khiến công ty nhà A Chí của tôi cũng phá sản đi!”  

 

“Ngu đần, đừng tưởng gặp may một lần là hay, nếu hôm nay anh không làm cho công ty nhà A Chí phá sản thì anh phải quỳ gọi tôi một tiếng tổ tông!”  

 

“A Chí, anh nói có đúng không?”  

 

Trần Lệ Bình ngông nghênh nói xong, còn nghiêng đầu nói với Từ Viễn Chí bên cạnh.  

 

Từ Viễn Chí chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, trong lòng thầm mắng một câu “con mẹ nhà cô”.  

 

Con đàn bà ngu xuẩn này cứ luôn mồm phá sản phá sản, chẳng lẽ cô ta không biết người làm ăn ghét nhất là hai chữ này sao?  

 

Trên mặt Diệp Vĩnh Khang vẫn nở nụ cười nhạt, lần này anh không gọi điện thoại, chỉ lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.  

 

Không biết tại sao, Từ Viễn Chí nhìn thấy nụ cười này của đối phương, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thấp thỏm.  

 

“Anh đang gửi tin nhắn cho ai vậy?”  

 

Từ Viễn Chí không nhịn được hỏi một câu, ánh mắt lướt qua Triệu Hưng Minh vẫn đang quỳ bịch bịch dập đầu ngoài cửa.  

 

Diệp Vĩnh Khang nghịch điện thoại di động, nhìn người đối diện nheo mắt nói: “Gửi cho một đàn em ở Trung Đông, tôi bảo cậu ta lập tức ngưng hợp tác với nhà họ Từ các người”.  

 

Nghe thấy vậy, Từ Viễn Chí sững sờ, ngay sau đó đột nhiên cười lớn: “Đồ ngu đần nhà anh, anh có biết dầu mỏ ở Trung Đông thuộc về Quốc Vương không?”  

 

“Ha ha ha, khoác lác làm gì, chí ít cũng phải làm cho được, đàn em của anh là ai thế? Ha ha ha!”  

 

Lúc này vẻ băn khoăn trong lòng Từ Viễn Chí cũng hoàn toàn biến mất.  

 

Quyền sở hữu dầu mỏ bên Trung Đông thuộc về Quốc Vương bên đó, Diệp Vĩnh Khang ngu đần này lại khoác lác nói anh ta gửi tin nhắn cho đàn em mình.  

 

Chẳng lẽ đàn em anh ta còn có thể là Quốc Vương bên Trung Đông sao?  

 

Đúng là nói khoác không biết ngượng mồm!  

 

Reng reng…  

 

Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của Từ Viễn Chí đột nhiên vang lên.  

 

Vừa nhìn màn hình, biểu cảm của Từ Viễn Chí lập tức trở nên đông cứng: “Là bố tôi!”  

 

Không khí của cả phòng cũng trở nên căng thẳng ngay tức thì.  

 

Mặc dù bố gọi điện cho con trai là một chuyện quá đỗi bình thường.  

 

Thế nhưng ban nãy vừa xảy ra chuyện của Triệu Hưng Minh, điều này khiến cho tất cả mọi người đều không khỏi trở nên căng thẳng.  

 

“A Chí, đừng sợ, mạnh dạn nghe điện là được, lẽ nào anh thật sự tin rằng cái tên nhà quê kia có thể làm ra được chuyện gì sao?”  

 

Trần Lệ Bình đứng bên cạnh khuyên nhủ.  

 

Nhìn thấy Từ Viễn Chí vẫn do dự không dám bắt máy, Trần Lệ Bình cầm lấy điện thoại của đối phương, sau khi nhận máy thì ấn loa ngoài rồi đưa điện thoại tới trước mặt Từ Viễn Chí.  

 

Từ Viễn Chí căng thẳng tới mức ngay cả bàn tay cũng trở nên run rẩy, nhưng vẫn cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh, dè dặt nói: “Bố, có chuyện gì thế ạ?”  



Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói kích động của một người đàn ông trung niên: “A Chí, chuyện vui cực lớn, bố vừa mới ký xong một bản hợp đồng hợp tác khai thác mỏ dầu với Quốc Vương bên phía Trung Đông”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK