Đối mặt với lời van xin cay đắng của Quách Thụy Hoa, Diệp Vĩnh Khang làm ngơ, chỉ cười lạnh một tiếng rồi bước ra ngoài không ngoảnh lại.
"Chủ tịch, tôi cầu xin cậu cho tôi một cơ hội nữa…"
Quách Thụy Hoa hét lớn.
"Nếu công ty của ông vẫn còn muốn mở thì ngậm mồm vào!"
Lăng Vi cau mày không vui.
Quách Thụy Hoa nhanh chóng cầu xin Lăng Vi thương xót: "Giám đốc Lăng, cô phải nói hộ tôi. Tôi thực sự không biết rằng cô Hạ là vợ của chủ tịch, nếu không có cho tôi 10.000 lá gan tôi cũng không dám. Cầu xin cô đấy giám đốc Lăng, giúp tôi với!"
"Muốn cởi chuông phải do người buộc chuông. Chuyện này ngoại trừ bản thân ông ra, đến ông trời cũng không giúp được".
Lăng Vi nhẹ nói.
Quách Thụy Hoa sửng sốt, vội vàng nói: "Giám đốc Lăng, cô nói thế là có ý gì, xin chỉ rõ".
Lăng Vi lật xem tài liệu mà không thèm ngẩng đầu nhìn lên, lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ ông hẳn là một người thông minh. Ông biết mình phải làm gì. Đây là cơ hội duy nhất của ông đấy".
Quách Thụy Hoa sững sờ vài giây, mới chợt hiểu ra: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn giám đốc Lăng, tôi nhất định sẽ tận lực!"
Quách Thụy Hoa nói xong liền chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chờ chút!"
Lăng Vi gọi đối phương lại, sau đó cầm bút ký lại một tờ giấy phê duyệt khoản vay đặc biệt, đẩy tới trước bàn, nhẹ giọng nói: "Đây là ý của chủ tịch. Sau ông tự làm cho tốt vào".
Khi Quách Thụy Hoa nhìn thấy tờ đơn phê duyệt khoản vay đặc biệt trị giá 3 tỷ nhân dân tệ, ông ta đã xúc động đến mức suýt bật khóc.
"Với tấm lòng của chủ tịch, cho dù Quách Thụy Hoa tôi có đầu rơi máu chảy, cũng phải đền đáp lòng tốt của chủ tịch!"
Nhìn thấy nước mắt cảm kích của Quách Thụy Hoa, Lăng Vi thở dài, trong lòng càng thêm bội phục Diệp Vĩnh Khang.
Quách Thụy Hoa là người như thế nào, Lăng Vi đã quá rõ, đó là một tên sĩ diện tận trời.
Nhưng trước mặt chủ tịch, chưa đầy một khắc anh đã hoàn toàn chinh phục được người đàn ông này!
Dựa vào điểm này khiến người ta không thán phục không được!
Buổi chiều, Diệp Vĩnh Khang đi đón Diệp Tiểu Trân, vừa định nấu cơm chờ Hạ Huyền Trúc trở về, thì Hạ Huyền Trúc đột nhiên gọi điện thoại đến, cao hứng nói sẽ đưa Tiểu Trân đi ăn một bữa lớn, nói rằng có một tin vui muốn nói với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang cười cười, sau khi hỏi địa chỉ, liền lái xe đưa Diệp Tiểu Trân đi về phía nhà hàng.
"Vợ à, có chuyện gì vậy, nhìn có vẻ em rất vui".
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang ôm Diệp Tiểu Trân bước vào phòng riêng, anh đã nhìn thấy vẻ hớn hở trên gương mặt của Hạ Huyền Trúc.
Trên thực tế, anh chắc chắn đã biết là chuyện gì, chỉ là ra vẻ hỏi thế thôi.