Hạ Huyền Trúc không còn có thể dùng sự phấn khích để diễn tả tâm trạng hiện tại của mình nữa, đây chắc chắn là bản nhạc hay nhất mà cô từng nghe.
Dù là giai điệu hay ca từ thì đều có thể nói là không chê vào đâu được.
Thay vì nói đây là một bài hát, thì thà nói đây là một quyển sách thủy mặc chậm rãi mở ra, khiến người ta mê mẩn.
"Cảm ơn sếp Hạ, cảm ơn mọi người!"
Nhìn mọi người đều ra sức vỗ tay, Tô Tô tỏ vẻ rất vui mừng: "Bài hát này…"
"Đúng vậy, bài hát này do em và Tô Tô cùng nhau sáng tác ra!"
Tô Tô vừa định nói, Tiểu Mã ở bên cạnh lập tức tiếp lời, cười với đám người Hạ Huyền Trúc: "Đối với buổi hòa nhạc lễ khai mạc này, em và Tô Tô đã không quản ngày đêm, cuối cùng cũng từ từ sáng tác ra được bài hát này".
"Bây giờ tất cả mọi người đều đã công nhận bài hát này, chúng em cảm thấy rằng sự chăm chỉ của chúng em trong những ngày qua là xứng đáng!"
Hạ Huyền Trúc thầm cảm thấy đau lòng khi nghe thấy vậy: "Thật sự vất vả cho hai người rồi, hai người cũng nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, lỡ như cơ thể kiệt sức thì sao".
Vẻ mặt Tô Tô có chút kỳ quái, cô ấy quay đầu nhìn Tiểu Mã, sau đó nhìn Hạ Huyền Trúc nói: "Sếp Hạ, thật ra…"
"Cảm ơn sếp Hạ đã quan tâm. Chỉ cần có thể đóng góp một chút cho buổi hòa nhạc mở màn này, chúng em nguyện làm việc không biết mệt mỏi!"
Tiểu Mã lại ngắt lời Tô Tô.
Vẻ mặt Tô Tô do dự muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng lại cắn chặt môi không nói nữa.
"Sếp Hạ, hôm nay chúng em còn muốn diễn tập thêm vài lần nữa, được không?"
Tiểu Mã hỏi.
Hạ Huyền Trúc vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên là được rồi. Sân khấu hôm nay sẽ giao cho hai người. Muốn tập bao lâu cũng được, bọn chị đi làm việc trước, hai em cứ tập từ từ".
"Cảm ơn sếp Hạ!"
Sau khi đám người Hạ Huyền Trúc rời đi, Tiểu Mã phấn khích nói: "Tô Tô, em có thấy biểu hiện say mê của đám người sếp Hạ không, haha, chỉ cần cả hai chúng ta bám chắc cái cây to lớn này, về sau chúng ta có thể một bước lên mây đấy!"
Tuy nhiên Tô Tô lại không có chút kích động nào mà nhíu mày: "Vừa rồi sao anh lại nói dối?"
"Rõ ràng là em đã viết bài hát này vào năm ngoái. Tại sao anh lại nói rằng nó được viết riêng cho lễ khai mạc vào những ngày qua?"
"Hơn nữa, ban ngày chúng ta luyện tập, buổi tối đều ngủ đúng giờ. Tại sao anh lại nói với sếp Hạ rằng chúng ta thức ngày thức đêm?"
Tiểu Mã hờ hững nói: "Haizzz, chuyện này em không hiểu rồi, nếu anh không nói vậy, sao có thể khiến sếp Hạ để mắt đến chúng ta chứ?"
"Lúc nãy em không thấy à? Sếp Hạ luôn dành cho chúng ta biểu hiện cảm kích. Em giỏi hơn anh trong việc sáng tạo âm nhạc, nhưng cách đối nhân xử thế em phải học anh đấy".
Tô Tô nhìn vẻ mặt đắc thắng của Tiểu Mã, trong lòng không biết nên cảm thấy thế nào.
"Tiếp tục luyện tập đi!"
Tô Tô hít một hơi thật sâu, cố gắng không để bản thân bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc tồi tệ này.