Câu hỏi của Tiêu Chấn khiến Lý Thanh Từ không biết phải trả lời như thế nào, theo bản năng nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang.
Thực ra lúc này Lý Thanh Từ cũng không biết mình đang nghĩ gì, cũng biết viên đạn xuyên qua đầu người chết là kiểu bắn thẳng khó hiểu.
Nhưng cô ấy có một cảm giác tin tưởng không thể giải thích được ở Diệp Vĩnh Khang, cô ấy luôn cảm thấy rằng anh có thể giải đáp mọi bí ẩn.
"Ai nói với ông là đạn không có mắt?"
Quả nhiên, Diệp Vĩnh Khang không làm cho Lý Thanh Từ thất vọng, anh nhướng mi, lười biếng nhìn Tiêu Chấn: "Có đôi khi đạn không chỉ có có mắt, mà còn có linh hồn đấy".
"Nhưng cái này phải tùy người sử dụng. Trong tay kẻ kém cỏi, viên đạn chỉ là một mảnh kim loại nhỏ vô hồn".
"Nhưng trong con mắt của một cao thủ thực sự, viên đạn sẽ được tiêm vào linh hồn và ý nghĩ trong tích tắc".
"Chỉ là những thứ tôi đang nói đến là quá cao cấp, ông tạm thời không thể hiểu được cũng là điều dễ hiểu".
Bốp!
"Mày nói cái gì!"
Lời ám chỉ của Diệp Vĩnh Khang khiến Tiêu Chấn lập tức xù lông, đập tay lên bàn, chỉ vào Diệp Vĩnh Khang tức giận nói: "Có giỏi thì nói lại xem!"
Diệp Vĩnh Khang chế nhạo, khinh thường nói: "Ông cứ thử chỉ tay vào tôi lần nữa thì sẽ biết tôi có giỏi hay không liền".
"Vĩnh Khang!"
Lý Thanh Từ vội vàng kéo Diệp Vĩnh Khang lại, cô ấy biết tên này là một con lừa ngoan cố, hơn nữa Tiêu Chấn cũng tính tình hung bạo, nếu không kịp thời ngăn cản, hai người sẽ đánh nhau ngay tại chỗ cũng nên.
"Im lặng, im lặng!"
Đỗ Duy Minh đập bàn hai lần và giận dữ nói với Tiêu Chấn: "Đội trưởng Tiêu, làm ơn chú ý đến hành vi của mình. Đây không phải là cái chợ, chứ đừng nói là nơi đánh nhau!"
Mép Tiêu Chấn giật giật hai cái, sau đó mới tức giận ngồi trở lại trên ghế.
"Anh Diệp, thực xin lỗi, đồng nghiệp của tôi tính tình không tốt, anh đừng để bụng".
Mặc dù Đỗ Duy Minh là đội trưởng của đội điều tra tội phạm, nhưng ông ấy chả kiêu ngạo chút nào, còn rất lịch sự với Diệp Vĩnh Khang.
Nhìn thấy thái độ này của đối phương, Diệp Vĩnh Khang xua tay ra hiệu không sao cả.
"Anh Diệp, tuy rằng đội trưởng Tiêu nói chuyện không lịch sự, nhưng không phải không có lý".
"Nếu theo những gì anh nói, phát súng được bắn trên sân thượng cao hàng chục tầng thì làm sao viên đạn có thể xuyên qua đầu người chết với đường bắn thẳng như vậy được?"
Đỗ Duy Minh lịch sự hỏi.
Ông ấy không phải tin vào Diệp Vĩnh Khang mà tin vào Lý Thanh Từ, ông ấy biết Lý Thanh Từ tuy là một cô gái trẻ nhưng làm gì cũng rất cẩn thận, nếu không cô ấy đã không tùy tiện đưa người đến tham gia thảo luận tình tiết vụ án.