Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Diệp Vĩnh Khang kiểm tra sơ qua vết thương của người đàn ông trung niên, phát hiện đối phương không quá nghiêm trọng, chỉ là bị sứt sát ngoài da.  

 

Những ngày này sau khi quay về nước, tính khí của Diệp Vĩnh Khang đã dịu đi rất nhiều, chỉ cần điều đó không phạm tới giới hạn của anh, anh đều có thể duy trì trạng thái lý trí và thái độ ôn hòa để xử lý.  

 

Phải tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi mới nghĩ cách giải quyết.  

 

Người đàn ông trung niên đó mặc một bộ quần áo công nhân cũ kỹ nhưng đã được giặt sạch sẽ, có thể lờ mờ nhìn thấy mấy chữ kiến trúc gì đó trên ngực, từ làn da thô ráp và đôi bàn tay chai sạn, không khó để nhận ra ông ấy đang làm công nhân xây dựng.  

 

“Họ muốn chen hàng, tôi không đồng ý, bọn họ liền ra tay đánh người!”  

 

Đôi mắt của người đàn ông trung niên tràn đầy căm phẫn và uất ức, nhưng nhiều hơn cả là sự bất lực và chua xót của tầng lớp những người thấp cổ bé họng trong xã hội.  

 

“Các người dựa vào đâu mà chen hàng, dựa vào đâu mà đánh người!”  

 

Hạ Huyền Trúc vừa an ủi cô bé đang khóc nức nở, vừa lên tiếng trách cứ đám đàn ông đô con kia.  

 

“Sếp Hạ, chị hiểu nhầm rồi, bọn họ chỉ là muốn giúp tôi mua vé thôi”.  

 

Lúc này, Tiểu Mã ở bên cạnh tiếp lời, nhẹ giọng nói: “Nhưng có những kẻ ngu đần không biết điều, bảo ông ta nhường cái chỗ thôi mà càm ràm không yên, loại người như vậy phải thu dọn sạch sẽ!”  

 

“Cậu…!”  

 

Hạ Huyền Trúc tái mặt tức giận vì logic nhảm nhí của Tiểu Mã, đang định nổi giận, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên khẽ xua tay.  

 

“Lẽ nào đó là lý do cậu ra lệnh cho đàn em của mình đánh người sao?”  

 

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi đứng lên, nhìn Tiểu Mã bình thản nói, trên mặt không có chút gợn sóng nào.  

 

“Nếu đúng thì sao?”  

 

Tiểu Mã khinh thường nói: “Tôi chỉ là muốn mua vé thôi, nhưng cái thứ không biết trời cao đất dày này lại dám chắn đường tôi, chẳng phải là muốn bị tôi xử lý sao”.  

 

“Ừ, có lý đấy”.  

 

Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong logic khốn kiếp của Tiểu Mã, không những không tức giận mà còn gật đầu thán phục.  

 

Khi Tiểu Mã nhìn thấy biểu hiện của Diệp Vĩnh Khang, một nụ cười đầy tự hào và đắc ý xuất hiện trên khóe môi của hắn.  

 

Trong lòng nghĩ không phải trước đây anh lợi hại lắm à, sao bây giờ lại tỏ ra hèn nhát trước mặt tôi thế này.  

 

Bốp!  

 

Trong lúc Tiểu Mã đang đắc ý, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ tay lên tát mạnh vào mặt hắn mà không hề báo trước.  

 

Chỉ nghe thấy bốp một tiếng, hai mắt Tiểu Mã lập tức xuất hiện một đống sao vàng, quay mòng mòng mấy vòng ở chỗ cũ, khi định thần lại thì một bên má của hắn đã đỏ ửng và sưng tấy lên vì cái bánh bao hấp.  

 

“Anh… anh dám đánh tôi!”  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK