Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Anh là ai?”  

 

“Trả lời câu hỏi của tôi, nếu không tôi giết chết cô!”  

 

Tiểu Chí rút con dao găm ra kề sát lên cổ đối phương.  

 

“Đừng, tôi nói, tôi vừa gọi điện cho Diệp Vĩnh Khang – chồng tổng giám đốc Hạ Huyền Trúc của chúng tôi, hôm nay anh ấy đã đã mất tích cả ngày rồi”.  

 

“Giờ anh ta đang ở đâu?”  

 

“Một trường học bỏ hoang ở ngoại thành…”  

 

Cứ như vậy, Tiểu Chí đã bị Thiên Diệp Nhi dụ tới địa điểm Diệp Vĩnh Khang chỉ định mà không hề hay biết.   

 

Trong một thao trường bỏ hoang ở ngoại ô.  

 

Mấy anh em Thiên Diệt ai ai cũng bừng bừng khí thế và đầy kích động, giống như một đám ếch nhái vừa nhảy từ đáy giếng lên được nhìn thấy bầu trời bên ngoài.  

 

Dù nơi này chỉ là một thao trường bỏ hoang, cỏ dại mọc lên um tùm, vừa không có sự ồn ào của xe cộ như trong thành phố, càng không có cảnh sắc khiến người ta đắm say.  

 

Thế nhưng đối với những người đã ở trong trại huấn luyện ngầm cả hai tháng trời thì đây đã là điều xa xỉ nhất rồi.  

 

Mặc dù trại huấn luyện ngầm có hệ thống quạt gió tiên tiến nhất trên thế giới, thế nhưng cũng chẳng thế so sánh được với hương thơm của không khí trên mặt đất.  

 

Có thể là nhân tiện để cho bọn họ thả lỏng một chút, mà cũng có thể là để đưa tiễn một vài người trong số bọn họ, Diệp Vĩnh Khang không chỉ cho phép bọn họ có thể tuỳ ý ngồi xuống đất mà nói đủ thứ chuyện trên đời trong phạm vi của thao trường.  

 

Hơn nữa còn đặc biệt dặn Sử Nam Bắc chuẩn bị một bữa ăn toàn những món ngon và đồ uống khoái khẩu.  

 

Đối với mấy anh em Thiên Diệt không được ăn một bữa cơm tử tế nào trong vòng hai tháng qua mà nói thì đây tuyệt đối là một loại hưởng thụ như trên thiên đường.  

 

“Chết tiệt, tên đầu to, chém gió cũng không đến mức như anh đâu”.  

 

Tần Phong vừa gặm một cái đùi gà bóng loáng vừa chỉ vào một tảng đá xanh lớn bên cạnh rồi khinh thường nói với Triệu Đại Lực: “Anh nói anh có thể vừa vác thứ nặng mấy trăm cân này vừa chạy năm mươi vòng quanh đây, anh lừa đứa con nít ba tuổi đấy à?”  

 

Triệu Đại Lực vội vàng nói: “Tôi nói thật, hơn nữa không chỉ năm mươi vòng, sau khi chạy xong năm mươi vòng lại thêm mười vòng nữa, tổng cộng sáu mươi vòng”.  

 

Phụt…  

 

Xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng cười khúc khích.  

 

Mặc dù mới là lần đầu gặp mặt, thế nhưng bọn họ đều thích tên đầu to với tính cách phóng khoáng lại cực kỳ thú vị này, cả đám người vây xung quanh anh ta nghe anh ta chém gió.  

 

“Sao lại là sáu mươi vòng chứ?”  

 

Mê Long mở phanh áo, cười nói với Triệu Đại Lực: “Với thân hình này của anh, sáu mươi vòng có là gì, ít nhất cũng phải sáu trăm vòng ý chứ, ha ha ha ha!”  

 

“Vẫn chưa nói, tôi cảm thấy sáu trăm vòng vẫn còn là ít, ước chừng với người như anh Đại Lực này của chúng ta thì thể nào cũng phải chạy được một trăm linh tám nghìn cây số mới gọi là vừa sức”.  

 

“Ha ha ha ha, anh miêu tả giống Tôn Ngộ Không nhỉ, anh Đại Lực à, có phải anh mang họ Tôn không thế?”  

 

Cả đám người vây quanh Triệu Đại Lực, cười đùa trêu chọc.  

 

Không phải bọn họ độc miệng mà là bọn họ căn bản không tin trên thế giới này lại có người có thể nâng một vật nặng mấy trăm cân rồi chạy liền một mạch hơn hai mươi cây xung quanh thao trường cỏ dại um tùm này.   

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK