Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói.  

 

Tuy nhiên, chàng trai đeo kính không cảm thấy vui mừng vì điều này, thay vào đó, cậu ta tỏ vẻ sợ hãi, nắm chặt lấy khẩu súng trên bàn lần nữa rồi chĩa lên trán.  

 

Pằng!  

 

Tần Hạc phản ứng vô cùng nhanh, lao tới đá mạnh vào cổ tay đối phương.  

 

Ngay sau đó, Hoàng Thử Lang tóm lấy cánh tay đối phương, ấn ngược cậu ta lên bàn.  

 

Hoàng Thử Lang tức giận nói: “Cậu điếc sao? Cái mạng này của cậu bây giờ đã thuộc về người anh em của tôi, anh ta muốn lấy mạng cậu lúc nào thì lấy lúc đó!”  

 

“Cho dù là chết thì cậu cũng phải được sự đồng ý của anh ta, giống như cậu dùng đồ của người khác vậy, dù thế nào cũng phải chào hỏi người ta trước đã!”  

 

Nói xong, Hoàng Thử Lang ngẩng đầu cười nói với Diệp Vĩnh Khang: “Người anh em, anh có ý này đúng không?”  

 

Hoàng Thử Lang có được sự coi trọng của bố con nhà họ Tần, không chỉ bởi vì hắn từng trải đời, mà là bởi vì hắn có một bộ não sáng suốt và IQ cực kỳ cao.  

 

Khi Diệp Vĩnh Khang bắn phát súng thứ hai, hắn lập tức biết rằng người này là cao thủ có vẻ ngoài xấu xí.  

 

Lúc chàng trai đeo kính lại cầm súng muốn tự sát tiếp, Tần Hạc liền xông lên ngăn cản, Hoàng Thử Lang càng thêm chắc chắn rằng người có vẻ ngoài xấu xí này có sức ảnh hưởng trước mặt Tần Hạc.  

 

Vì vậy hắn quyết định thấy sang bắt quàng làm họ, trong nháy mắt đã trở thành “anh em” của Diệp Vĩnh Khang.  

 

“Buông tôi ra, để tôi chết, cầu xin các người, hãy để tôi chết!”  

 

Chàng trai đeo kính la hét như điên, cầu xin được chết, như thể sống là một điều vô cùng đáng sợ đối với cậu ta.  

 

“Câm miệng!”  

 

Hoàng Thử Lang đập mạnh đầu chàng trai đeo kính xuống bàn, cười nói với Diệp Vĩnh Khang: “Người anh em, bên cạnh có một nơi yên tĩnh đấy”.  

 

Diệp Vĩnh Khang gật đầu, Hoàng Thử Lang gọi hai tên bảo vệ sòng bạc tới, kéo chàng trai đeo kính vào một gian phòng nhỏ.  

 

“Để tôi chết, cầu xin các người, hãy để tôi chết!”  

 

Chàng trai đeo kính quỳ trên mặt đầy đau khổ cầu xin.  

 

“Mẹ nó, câm miệng! Đại ca tôi đang hỏi cậu đấy, hỏi cái gì thì trả lời cái đấy, nếu dám nói dối nửa lời thì cẩn thận tôi giết…  À không, cẩn thận tôi cho cậu một trận!”  

 

Hoàng Thử Lang tát mạnh lên mặt đối phương, sau đó quay đầu cười làm động tác mời với Diệp Vĩnh Khang: “Đại ca, mời anh”.  

 

Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Hoàng Thử Lang, cảm thấy đầu óc người này thật nhanh nhạy, không cần nói nhiều cũng biết trong lòng anh đang nghĩ gì.  

 

“Cậu bình tĩnh đi, tôi nói rồi, mạng của cậu bây giờ đã thua vào tay tôi, tôi cho cậu chết cậu mới được chết”.  

 

Diệp Vĩnh Khang nhìn chàng trai đeo kính, bình tĩnh nói: “Cho dù cậu thật sự muốn chết thì cũng phải gặp một người này đã rồi mới quyết định”.  

 

“Anh Diệp!”  

 

Lúc này, Tần Hạc đột nhiên bước vào với khuôn mặt đỏ bừng: “Chiêu này của anh đúng là có tác dụng, thật sự câu được cá rồi!”  

 

Nói xong, anh ta hét về phía ngoài cửa: “Mang vào đi!”  

 

Hai người bảo vệ một trái một phải bước vào cùng một người đàn ông trung niên.  

 

Người đàn ông kia mặc vest chỉnh tề, lịch lãm, đây là hình tượng của tầng lớp thượng lưu trong xã hội.  

 

“Các người làm gì thế, có ai đối xử với khách hàng như vậy không? Tôi muốn khiếu nại”.  

 

Người đàn ông trung niên giận dữ quát lớn.  

 

“Khách hàng sao? Ha ha!”  

 

Tần Hạc chế nhạo đối phương: “Truyền hình đã thông báo rằng mỗi vị khách hàng có mặt hôm nay đều được sòng bạc tặng một trăm nghìn thẻ đánh bạc”.  

 

“Tất cả mọi người đang chờ phát thẻ đánh bạc, chỉ có một mình ông không cần tiền mà đi ra ngoài, ông còn nói ông là khách sao?”  

 

Nói xong Tần Hạc quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt vô cùng bái phục.  

 

Lúc này, sự ngưỡng mộ của anh ta đối với Diệp Vĩnh Khang không thể miêu tả bằng hành động dập đầu lạy nữa. Bây giờ anh ta đã hiểu tại sao Diệp Vĩnh Khang lại yêu cầu anh ta phát cho mỗi vị khách một trăm nghìn thẻ đánh bạc.  

 

Thì ra Diệp Vĩnh Khang đã xem qua camera giám sát, biết rằng có điều gì đó không ổn ở chàng trai đeo kính này, dường như có người đang ngầm thao túng cậu ta.  

 

Có ba bước để tìm ra ngoài này. Đầu tiên là phát thẻ đánh bạc miễn phí để sàng lọc.  

 

Thứ hai, ép chàng trai đeo kính này vào đường cùng.  

 

Thứ ba, nếu ở hiện trường có người ngầm thao túng chàng trai đeo kính thì sau khi nhìn thấy chàng trai đeo kính bị bắt đi, người này sẽ không ở lại hiện trường mà sẽ lập tức lựa chọn rời đi.  

 

Các vị khách ở sòng bạc đều sẽ ở lại vì món quà một trăm nghìn thẻ đánh bạc, nhưng chỉ có duy nhất ông ta vội vàng rời đi sau khi chàng trai đeo kính bị bắt, vậy thì đương nhiên không cần nói thêm nhiều nữa.  

 

Đối mặt với câu hỏi này, người đàn ông mặc vest vô cùng hoảng loạn, nhưng ông ta vẫn cứng họng nói: “Tôi không thiếu tiền, một trăm nghìn tệ đó với tôi chẳng đáng gì cả, các người không thể chỉ vì điều này mà nói tôi không phải khách hàng!”  

 

“Ông…”  

 

Thấy đối phương phủ nhận, Tần Hạc chuẩn bị nổi điên thì đã thấy Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng đưa tay lên.  

 

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, bình tĩnh nói: “Ông nghĩ chết cũng không mở miệng thì không sao à? Lẽ nào ông không lo ông đã bị tên đeo kính này khai ra rồi sao?”  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK