Diệp Vĩnh Khang vừa định giải thích đây chính xác là thuốc lá của chiến khu Thiên Hải, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên nghĩ tại sao phải so đo cùng đám người thiếu não như Trần Lệ Bình?
“Bà nội, thuốc lá này từ đâu tới không quan trọng, quan trọng là hôm nay là lễ mừng thọ của bà, thuốc lá này có thể khiến bà vui vẻ thì thế hệ sau như chúng tôi đã vui lòng rồi”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói, mấy lời này dù không tiếp tục tranh cãi về xuất xứ của thuốc lá, nhưng cũng không hề phủ nhận.
Lão phu nhân không nói gì, chỉ lựa trong mấy hộp “thuốc Trung Đông” trước mặt cầm ra một hộp để qua một bên, thản nhiên nói: “Cậu cũng hút thử thuốc lá này đi”.
“Bà nội, thuốc đó là do A Chí đặc biệt chuẩn bị, sao có thể cho tên nhà quê này...”
Trần Lệ Bình ở bên cạnh không cam tâm, nhưng cô ta mới nói được một nửa đã bị lão phu nhân rầy la: “Ý của cháu là bà không có quyền phân phát mấy hộp thuốc lá này sao? Nếu đã như vậy thì mau mang những thứ này đi đi!”
“Không không không, bà nội, cháu không có ý này, ý cháu là, là…”
Trần Lệ Bình nhất thời cảm thấy tay chân luống cuống, ấp úng mãi cũng không nói được gì, chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang.
“Nếu mắt không thoải mái thì mau đến bệnh viện khám thử đi, đừng cả ngày cứ trừng đôi mắt gà chọi thế, y như một con cóc ghẻ”.
Dĩ nhiên Diệp Vĩnh Khang sẽ không bỏ qua cho đối phương, anh lạnh lùng đáp trả một câu, sau đó anh rút một điếu từ hộp “thuốc Trung Đông” trên bàn, rồi cười khanh khách nói với lão phu nhân: “Cảm ơn bà, tôi hút thử một điếu là được, còn lại bà cứ giữ mà dùng”.
Sau mười phút tiếp xúc ngắn ngủi, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phát hiện lão phu nhân dường như không giống mấy loại người ích kỷ cao ngạo, chanh chua cay nghiệt.
Dù từ đầu tới giờ chưa từng nhìn trực diện vào anh, sắc mặt cũng luôn lạnh tanh, nhưng trong lời nói lại không có thiên vị ai hoặc là cố ý chèn ép ai.
Hơn nữa từ chi tiết lão phu nhân cho Diệp Vĩnh Khang thuốc lá có thể nhìn ra lão phu nhân thật ra cũng không phải là một kẻ xu nịnh bợ đỡ.
Cho nên Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn duy trì lễ phép và tôn trọng đối với bà ta.
Lão phu nhân hút xong một điếu thuốc, vẫn còn đang đắm chìm trong hương vị trầm hương nhàn nhạt.
“Tôi đã thấy không ít trầm hương, nhưng sao lại có cảm giác trầm hương của thuốc lá này không giống với những thứ trước đây tôi ngửi nhỉ?”
Lão phu nhân hỏi bừa một câu.
Diệp Vĩnh Khang cười trả lời: “Bởi vì xét một cách nghiêm khắc thì trầm hương trong thuốc lá này không hề giống như trầm hương bình thường”.
“Ồ? Lời này là có ý gì?”
Hứng thú của lão phu nhân lập tức bị khơi dậy.
Diệp Vĩnh Khang uống một hớp trà, tiếp tục nói: “Loại cây này sinh sôi tại Đông Phi, thật ra từ cách phân loại thực vật mà nói thì nó hoàn toàn không cùng một họ với trầm hương chân chính”.
"Điểm khác nhau lớn nhất là bản thân gỗ trầm hương đã tự mang hương thơm thoang thoảng, còn loại gỗ Đông Phi kia tự bản thân nó không có mùi thơm”.
“Cần trải qua quá trình ngâm thảo dược đặc thù, sau đó phơi dưới ánh nắng gắt, khiến một số thành phần của thảo dược phát sinh phản ứng hóa học với một số thành phần đặc thù của thân gỗ”.