Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Không, cô ấy không phải loại người đó!”  

 

Lãnh Tu lấy mặt dây chuyền hoa mai được đeo trên cổ Thỏ Vương ra, nghiêm túc nói: “Cô ấy đã tặng thứ quan trọng nhất của mình cho tôi rồi, nhất định không thể nào lừa tôi được”.  

 

“Nếu cậu không tin tôi có thể mở ra cho cậu xem, bên trong có… Này, cậu Diệp, tôi còn chưa nói xong mà, cô ấy thật sự không phải loại người đó”.  

 

Lãnh Tu nhìn chiếc xe lăn bánh rời đi, đứng ở nơi đó thở dài, sau đó nhẹ nhàng mở mặt dây chuyền ra, nhìn viên đá đen có hoa văn ngôi sao bảy cánh màu vàng kim bên trong, thở dài nói: “Cô ấy cho tôi thứ quan trọng nhất của mình rồi, làm sao có thể là loại người đó được?"

 

Diệp Vĩnh Khang nhìn qua kính chiếu hậu, thấy bộ dạng ngây ngốc đứng bất động tại chỗ của Lãnh Tu khiến cho anh thấy rất buồn cười.  

 

Anh chàng này dù sao cũng ba bảy ba tám tuổi rồi, nhưng về mặt tình cảm vẫn còn thuần khiết như một cậu học sinh, chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì anh ta nhất định sẽ được coi là hóa thạch sống đương thời.  

 

Thỏ Vương tuyệt đối không phải một người phụ nữ cách biệt tuổi tác quá lớn với Lãnh Tu, Diệp Vĩnh Khang vừa nhìn có thể nhận ra cô ta là một cao thủ tình trường, Lãnh Tu sẽ bị nhào nặn không thương tiếc trong tay cô ta.  

 

Nhưng Diệp Vĩnh Khang không có tâm trạng quan tâm nhiều như vậy, hoặc nghĩ rằng cho ‘chàng trai thuần khiết’ Lãnh Tu này nếm trải ít dư vị ngọt đắng của tình yêu cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất có thể khiến anh ta nhanh chóng trưởng thành.  

 

Nếu một người đàn ông muốn nhanh chóng trưởng thành từ sự trẻ con, thì việc gặp gỡ một ‘bad girl’ có lẽ chính là chất xúc tác tốt nhất.  

 

Đã hơn bốn giờ sáng, trên đường cao tốc rất ít xe cộ, Diệp Vĩnh Khang lái xe càng nhanh càng tốt, muốn về nhà sớm.  

 

Vừa mới tới tượng đài kết giới Giang Bắc, đột nhiên nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên đường, bên cạnh có một người đang đứng, nhìn thấy có xe đi tới vội vàng vẫy tay liên tục.  

 

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi táp xe vào lề, người đó vội vàng chạy tới: “Chào cậu, xe tôi bị hỏng rồi, có thể cho tôi đi nhờ được không?”  

 

Khi lại gần mới thấy, đó là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hiền hóa phúc hậu.  

 

“Sao vậy?”  

 

Mặc dù Diệp Vĩnh Khang không nhiệt tình cho lắm, nhưng gặp phải chuyện này, giúp đỡ một chút cũng không có vấn đề gì.  

 

“Hì, thực ra cũng không phải chuyện lớn”.  

 

Người đàn ông mặt tròn mỉm cười, đột nhiên lấy ra một khẩu súng lục từ sau lưng, dí vào trán Diệp Vĩnh Khang, híp mắt nói: “Tôi chỉ muốn chiếm dụng xe của cậu, biết điều một chút, đảm bảo cậu sẽ không sao”.  

 

Diệp Vĩnh Khang ngây ra một chút, sau đó cảm thấy khá thú vị, cao hứng nói: “Ông là đang đi cướp à?”  

 

“Đừng nói nhảm nữa, nếu không tôi bắn chết cậu!”  

 

Người đàn ông mặt tròn đe dọa một cách hằn học, sau đó vẫy tay về phía chiếc xe đen bên cạnh.  

 

“Đưa con chó cái đó xuống đây!”  

 

Một tiếng chửi rủa vang lên từ chiếc xe ô tô màu đen, sau đó nhìn thấy một người đàn ông với vết sẹo trên mặt, kéo một người phụ nữ bị trói tay ở sau lưng và bị bịt miệng bằng băng keo xuống xe.  



Ba người lần lượt lên xe của Diệp Vĩnh Khang, gã mặt sẹo ôm người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau, gã đàn ông mặt tròn ngồi ở ghế phụ lái, chĩa súng vào đầu Diệp Vĩnh Khang, trầm giọng nói: “Muốn sống thì thành thật làm theo những gì tôi nói, lập tức quay đầu, bảo cậu đi đâu thì đi tới đó!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK