Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thánh nữ Loan Loan trợn mắt nói: “Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn muốn lợi dụng tôi, nhìn bộ dạng của anh giống như sống chán rồi vậy, lại không sợ chút nào cơ đấy”.  

 

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười không nói.  

 

Nếu là trước khi trở về nước, anh có thể tự tin nói rằng mình không sợ chết.  

 

Trong thế giới ngầm, nơi luật rừng được đẩy lên đến cực hạn, mỗi ngày họ đều không rõ liệu ngày mai cái đầu này còn ở trên cổ hay không, sống chết đối với anh mà nói từ lâu đã là một loại trạng thái bình thường rồi.  

 

Cuộc sống mỗi ngày không phải là giết người khác thì là bị người khác giết, càng sợ hãi thì càng khó sống tiếp.  

 

Theo thời gian, những kẻ nhút nhát đó dần dần bị thế giới ngầm đào thải, những người còn lại đều là một lũ sừng sỏ tàn nhẫn, thậm chí không chớp mắt khi đối mặt với họng súng.  

 

Hai từ ‘sợ chết’ này, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong từ điển của thế giới ngầm.  

 

Nhưng bây giờ Diệp Vĩnh Khang không thể thẳng thừng nói ra câu mình không sợ chết được nữa.  

 

Thực ra anh sợ chết hơn bất kỳ ai.  

 

Bởi vì bây giờ anh đã trở lại cuộc sống bình thường, có vợ, có con gái, có mái ấm gia đình, còn có rất nhiều bạn bè thân thiết.  

 

Anh không nỡ từ bỏ cuộc sống như vậy, cũng muốn sống tiếp để chăm sóc những người mà anh yêu thương.  

 

Vì vậy anh cực kỳ cực kỳ sợ chết.  

 

Nhưng sợ thì có tác dụng gì chứ?  

 

Lẽ nào quỳ xuống dập đầu van xin lòng thương xót, kêu gào thảm thiết, run lẩy bẩy thì có thể khiến lão quái vật Xích Viêm thay đổi ý định sao?  

 

Nếu kết cục đã định rồi, vậy nghĩ nhiều chỉ càng thêm vô ích, việc duy nhất có thể làm đó là mỉm cười đối mặt.  

 

“Cô nhìn cũng có vẻ không sợ chết mà”.  

 

Diệp Vĩnh Khang cười nói với Loan Loan.  

 

Sự bình tĩnh khi đối mặt với cái chết của Loan Loan khiến cho Diệp Vĩnh Khang có chút kinh ngạc. Anh có thể nhìn thấy được sự quyết tâm và kiên định trong đôi mắt cô ta, tuyệt đối không phải giả bộ hay làm màu, mà là một sự kiên cường xuất phát từ tận trái tim.  

 

“Bởi vì tôi thực sự không nghĩ ra nổi một lý do sợ chết”.  

 

Loan Loan nheo mắt lại thành hình lưỡi liềm, cười nói: “Thực ra tôi đã rất mệt mỏi khi phải sống cuộc sống như vậy”.  

 

“Sống trong Giáo phái áo đỏ bao nhiêu năm như vậy nhưng chẳng vui bằng mấy ngày này ở ngoài đây với anh”.  

 

“Từ nhỏ tôi đã được giáo dục là không được sợ chết, hơn nữa cái chết đối với tôi là một sự giải thoát”.  

 

“Nhưng tôi tuyệt đối không tin vào cái gọi là kiếp trước hay kiếp sau, con người chết giống như đèn tắt, không còn nghĩa là không còn, chết nghĩa là hết, làm gì có chuyện thiên đàng địa phủ, luân hồi chuyển kiếp”.  

 

“Nhưng mà nghĩ kỹ lại, tôi hình như cũng chẳng có gì đáng để lưu luyến hay hối tiếc cả”.  

 

“Các người có người thân, có bạn bè, nhưng tôi chẳng có gì cả”.  

 

“Đương nhiên, điều này không có nghĩa là tôi sống không bằng chết, được sống đương nhiên là tốt hơn chết gấp ngàn lần”.  

 

“Nhưng nếu cái chết thực sự ở trước mặt, tôi cũng sẽ không sợ hãi”.  

 

Nói xong, Loan Loan nhìn bàn tay của mình và Diệp Vĩnh Khang đang nắm chặt lấy nhau, cười nói: “Chỉ là có hơi đáng tiếc, lần đầu tiên tôi yêu đương mà lại chỉ yêu được có mấy ngày”.  

 

Nhìn thấy cô gái trước mặt tuy đang cười nhưng ánh mắt đầy kiên định này, Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì.  

 

Cuối cùng anh chỉ mỉm cười với đối phương, sau đó từ từ quay đầu lại, nhìn lão quái vật Xích Viêm nói: “Đồ xấu xí, còn không mau ra tay đi, sao thế, nghe chúng tôi nói chuyện đến ghen tị rồi à?”  

 

Hai ngọn lửa trắng chứa đầy hàn khí đang bùng cháy dữ dội trong tay của lão quái vật Xích Viêm, lão nở nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Tao chỉ muốn cho hai đứa chúng mày thêm chút thời gian thôi, nhưng mà tao hi vọng tiếp sau đây hai chúng mày vẫn có thể tỏ ra bình thản giống như lúc này”.  

 

Nói xong, lão quái vật Xích Viêm hất tay một cái, hai ngọn lửa trắng lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt, một luồng khí lạnh lẽo đến tận xương tủy bộc phát.  

 

Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan hít sâu một hơi, nắm chặt tay nhau.  

 

Ngay khi đang chuẩn bị nhắm mắt lại, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng động lớn.  

 

Ngay sau đó, toàn bộ mặt đất bắt đầu rung chuyển kịch liệt, giống như nổ ra một trận động đất cực kỳ mạnh mẽ!  

 

Nhưng lại không giống như động đất, bởi vì ngoài sự rung chuyển dữ dội của mặt đất, một đám mây đen đột nhiên ngưng tụ trên bầu trời, sau đó là một cơn gió lớn thổi tới, cát vàng cuộn lại bao phủ cả bầu trời.  

 

Cùng với đó là cảm giác áp bức khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt, tưởng như ngày tận thế sắp đến.  

 

“Đù má!”  

 

Sau khi Diệp Vĩnh Khang phản ứng lại, sắc mặt thay đổi rõ rệt, trong mắt lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ vô tận!  

 

Ngay cả khi vừa rồi đối mặt với cái chết, anh cũng chưa từng hoảng sợ đến vậy!  

 

Loan Loan vội vàng hỏi: “Chuyện gì vậy!”  

 

Diệp Vĩnh Khang nghiến răng, trong lời nói tràn đầy sợ hãi không che giấu được, run giọng nói: "Thứ đó bị kinh động rồi!”  

 

“Thứ gì!”  



Loan Loan ra vẻ khó hiểu, cô ta không hiểu tại sao Diệp Vĩnh Khang lại hoảng sợ như vậy. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK