“Ha ha, không tệ không tệ!”
Diệp Vĩnh Khang tán thưởng nhìn Lâm Quốc Thư: “Chả trách tập đoàn tài chính Lâm Thị lại lớn mạnh tới thế, có một ông chủ như ông thì không muốn lớn mạnh cũng khó”.
Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy cực kỳ tán thưởng sự nhẫn nại và tỉnh táo của Lâm Quốc Thư, tiếp đó anh rút ra mấy tấm ảnh từ trên người rồi khẽ quẳng về phía Lâm Quốc Thư.
Sau khi mấy tấm ảnh lắc lư một hồi giữa không trung thì giống như mọc thêm mắt, vững vàng rơi xuống bàn trà và đồng loạt xếp thành hàng ngay ngắn.
Lâm Quốc Thư vô thức cúi đầu xuống nhìn, trong đầu đột nhiên giống như bị một tia sét kinh thiên giáng trúng, chỉ cảm nhận được một tiếng nổ tung!
Mấy tấm ảnh đó chính là hình ảnh cái xác đầy máu của Lâm Đông!
Ngoài ra còn có thể nhìn thấy Lâm Bắc đang đau khổ vùng vẫy bên cạnh!
Cũng có thể nói rằng lúc tấm hình này được chụp thì Lâm Bắc vẫn chưa chết.
Điều này nói lên rằng…
“Người đâu!”
Lâm Quốc Thư phẫn nộ gầm lên, một đám đông hộ vệ mặc đồ đen lập tức xông ra từ bốn phía bao vây chặt lấy ba người Diệp Vĩnh Khang.
“Tại sao cậu lại sát hại Đông Nhi của tôi!”
Mặt Lâm Quốc Thư nổi đầy gân xanh, trong mắt chằng chịt tơ máu, từ trên tấm ảnh chụp cái xác đẫm máu của Lâm Đông, không khó để nhìn ra Lâm Đông bị người ta hành hạ cho tới chết!
Đám hộ vệ nhà họ Lâm khắp xung quanh lúc này đã rút ra những con dao ngắn sắc lẹm từ bên hông, ai nấy mặt mũi bặm tợn, chỉ cần Lâm Quốc Thư hạ lệnh thì bọn chúng sẽ lập tức băm vằm ba người này ra!
Cả căn biệt thự lập tức bị bao phủ bởi bầu không khí thù hằn sặc mùi giết chóc!
Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang vẫn bình thản như cũ, giống như đối với anh mà nói thì mấy chục con dao sáng chói xung quanh kia chẳng khác gì đồ trang trí.
“Gia chủ Lâm, lần này tôi đến không hề muốn xé to mọi việc ra, vậy nên tôi dự định cho ông một cơ hội”.
Diệp Vĩnh Khang bình thản cười nói.
Khoé miệng Lâm Quốc Thư không khỏi giật nhẹ, đột nhiên phát hiện ra cậu thanh niên trước mắt này dường như không hề đơn giản.
Cậu ta đã dám giết chết Lâm Đông và Lâm Bắc, sau đó còn chủ động tìm tới tận nơi thì nói lên rằng cậu ta nhất định có bản lĩnh của riêng mình.
Hơn nữa vào lúc đối diện với mấy chục hộ vệ nhà họ Lâm khắp xung quanh mà cậu ta vẫn bình thản như không.
Đặc biệt là lời nói và cử chỉ của cậu ta thì rõ ràng lúc này đã rơi vào vòng vây, thế nhưng trong giọng điệu vẫn lộ ra vẻ cao không với tới.
Giống như Lâm Quốc Thư là khách còn cậu ta mới là chủ nhân của nơi này vậy.
Sau khi trầm ngâm mấy phút, Lâm Quốc Thư khẽ xua xua tay, tỏ ý bảo đám hộ vệ nhà họ Lâm bên cạnh lùi xuống.
“Tôi rất muốn biết cậu cho tôi cơ hội gì”.
Lâm Quốc Thư là một người rất có tầm nhìn xa trông rộng, mặc dù lúc này ông ta chỉ hận không thể băm vằm mấy hung thủ giết chết Lâm Đông ra làm trăm mảnh.