"Được, mày cứ chờ đấy cho tao!"
Lâm Đông chỉ có thể hung dữ chỉ vào Diệp Vĩnh Khang nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không lột da mày ra thì tao sẽ đi đầu xuống đất”.
Nói xong, hắn tức giận đi về phía xe.
"Đồ ngu dốt!"
Diệp Vĩnh Khang nhìn về phía hắn rời đi và mắng một câu, sau đó giơ tay về phía đám người nói: "Được rồi, đừng tập trung ở đây nữa, làm gì thì làm đi. Nếu như sau này có người nào còn dám cố tình xông vào, thì cứ làm giống tôi vừa nãy, đánh cho hắn một trận”.
Tuy nhiên, những nhân viên xung quanh vẫn trừng tròn mắt, như bị trúng tà, bất động đứng yên tại chỗ.
“Được rồi, tất cả giải tán đi!”
Hoàng Đào xua tay rồi nói một câu, lúc này mọi người mới giải tán.
“Lão Hoàng, hãy nhớ những điều tôi vừa nói, nếu sau này gặp chuyện như vậy, thì không cần bày vẽ, cứ giải quyết thẳng tay là được”.
Diệp Vĩnh Khang dặn dò với vẻ mặt ung dung.
“Anh Diệp à, lần này chúng ta gặp chuyện lớn rồi!”
Vẻ mặt Hoàng Đào như đưa đám: “Lâm Đông... là loại người không dễ trêu chọc đâu!”
“Ồ? Tôi thấy hắn cũng chỉ có hai cánh tay và một cái đầu thôi mà, sao lại không thể trêu chọc, chẳng lẽ hắn nhiều trứng chim hơn người khác ư?”
Diệp Vĩnh Khang thờ ơ nói.
“Anh Diệp à, chuyện không đơn giản như thế đâu, với sức ảnh hưởng của Lâm Đông trong giới giải trí, chỉ cần hắn nói một câu, chúng ta sẽ bị hơn nửa giới giải trí cấm vận”.
“Lâm Đông chỉ cần thổi một hơi, gọi mấy cuộc điện thoại, làm mấy chuyện mờ ám ở phía sau, công ty nhỏ giống như chúng ta hoàn toàn xong đời rồi!”
Hoàng Đào đã lặn lộn trong vòng giải trí nhiều năm nên tất nhiên biết chuyện này rất nghiêm trọng, ông ta sốt ruột đến mức trên trán đổ đầy những giọt mồ hôi lạnh.
“Nếu hắn thật sự dám làm như vậy, tôi cũng không ngại chỉnh đốn hắn một lần nữa”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, giống như đang làm một chuyện bình thường như ăn cơm và đi ngủ.
“Anh Diệp, chuyện này thực sự không đơn giản như thế đâu”.
Hoàng Đào nôn nóng đến mức không biết phải nói như thế nào: “Ở trong giới giải trí Lâm Đông được coi là một sự tồn tại khá đặc biệt”.
“Ngoài việc là một ngôi sao lưu lượng hàng đầu, hắn còn là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn tài chính Lâm Thị ở thành phố Thượng Hộ”.
“Mà sự tồn tại của tập đoàn tài chính Lâm Thị ở thành phố Thượng Hộ rất lớn mạnh, hơn nữa còn có quan hệ rất bền chặt với phía Nam Yến Kinh”.
“Để tôi nói đơn giản hơn nhé, bố của Lâm Đông - chủ tịch tập đoàn tài chính Lâm Thị lại có thể ngồi uống trà với một vài nhân vật lớn ở Yến Kinh!”
Hoàng Đào cho rằng bản thân đã biểu đạt rất rõ về sự đáng sợ của Lâm Đông, đợi Diệp Vĩnh Khang đưa ra quyết định cuối cùng.
Không ngờ sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong, anh vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, chỉ thản nhiên trả lời: “Ồ, ghê gớm vậy à? Thế mà ban nãy bị tôi đánh một trận còn không dám đánh rắm nữa đấy”.