“Yên tâm đi đại ca. Tôi biết nên làm thế nào, nhưng mà, anh không định thật sự vì xác suất nhỏ đó mà chiến một trận với những kẻ cứng đầu của Giáo Hoàng áo đỏ đó ấy chứ?”
Sử Nam Bắc lo lắng hỏi.
“Chuyện này cậu không cần quan tâm, nhớ kỹ những lời tôi vừa nói, có chuyện gì lập tức thông báo cho tôi’.
Sau khi nói xong liền xoay người rời đi.
Sau khi trở về nhà, Diệp Vĩnh Khang không hề chậm trễ chút nào, sau khi nhập một chuỗi ký tự đặc biệt trong phòng làm việc, tiến vào một trang web đặc biệt có các ký tự màu đỏ trên nền đen.
Trang web này là một trang web đặc biệt chỉ mở riêng cho thế giới ngầm, nơi có thể tiến hành nhiều giao dịch khác nhau, cũng như một số thông tin công khai trong nội bộ thế giới ngầm.
Đầu ngón tay của Diệp Vĩnh Khang gõ nhanh trên bàn phím, mười phút sau cuối cùng cũng tìm được một bài đăng từ hai mươi năm trước.
Bài đăng này Diệp Vĩnh Khang vô tình nhìn thấy cách đây năm năm.
Nội dung bài đăng tình cờ là lệnh thưởng đi tìm thất phẩm linh châu, người đăng bài có biệt danh là “Tiểu Bạch Long”.
Bên trên có nói rằng nếu ai sẵn lòng giúp anh ta đến Tàng Địa Phật Quốc lấy thất phẩm linh châu, anh ta sẽ tặng một người đó một phần thưởng bất ngờ.
Bài đăng này đã im hơi lặng tiếng suốt hai mươi năm, đến tận bây giờ vẫn không nhận được sự quan tâm, bởi trong mắt mọi người, tác giả của bài đăng này chỉ đang muốn gây cười mà thôi.
Thứ nhất, Tàng Địa Phật Quốc không thuộc thế giới ngầm, mà thuộc phạm vi lãnh thổ nước Long Hạ, nước Long Hạ có biệt danh là vùng đất cấm dành cho lính đánh thuê, luôn có thái độ cứng rắn không khoan nhượng với các nhân viên vũ trang nước ngoài, vì vậy không có ai đem cái đầu của mình ra để đùa cả.
Thứ hai, tất cả các lệnh thưởng trên trang web đều được đánh giấu rõ ràng với giá trị cụ thể hoặc các vật phẩm thưởng.
Nhưng người này thì hay rồi, anh ta chỉ dùng từ ‘không thể ngờ được’ để nhắc đến, làm gì có ai tình nguyện đi chết vì một lời nói suông chứ?
Vậy nên bài đăng này không gây nên bất kỳ sóng gió nào cả, và mọi người chỉ coi tác giả viết bài này như một tên ngốc nhàn rỗi.
Lúc trước khi Diệp Vĩnh Khang vô tình bấm vào bài đăng này, anh chỉ cười nhạt rồi bỏ qua.
Mãi cho đến vừa rồi khi nghe thấy Sử Nam Bắc nhắc đến chuyện thất phẩm linh châu, Diệp Vĩnh Khang mới nhớ ra bài đăng này.
Lẽ nào bài đăng này không phải là một trò đùa?
Diệp Vĩnh Khang trầm ngâm nhìn những dòng chữ trên màn hình.
Bây giờ, bất kể động cơ của tác giả bài đăng này là gì, nói tóm lại, có thể giải thích được rằng phải có một mối liên hệ nào đó giữa Địa Tàng Phật Quốc và thất phẩm linh châu này.
Nếu không nội dung của bài đăng hai mươi năm trước sẽ không thể giống hệt những lời mà Sử Nam Bắc vừa nói, điều này chắc chắn không thể giải thích là do trùng hợp được.
Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện của Địa Tàng như vậy.
Đây là thể chất cuồng thú hiếm có trên thế giới, một khi nắm bắt được, đối với Điện Long Thần mà nói sẽ như hổ mọc thêm cánh, sức chiến đấu toàn diện sẽ tăng lên gấp bội.