Bốn cô gái lạ mặt không để ý đến Lâm Tĩnh, ánh mắt của một người trong số họ hướng về phía Hạ Huyền Trúc.
"Các cô ngoan ngoãn ở trong phòng đi, đừng tùy tiện đi lại. Nếu có chuyện đặc biệt cần rời khỏi phòng bệnh, cứ nói cho chúng tôi biết bất cứ lúc nào".
Cô gái đang nói chuyện mặc một bộ quần áo liền bó sát màu đen, có thân hình bốc lửa và ngũ quan tinh tế, như một tiên nữ giáng trần.
Ba người còn lại đều xinh đẹp tuyệt trần như tiên nữ bước ra từ tranh vậy.
Ngay cả Lâm Tĩnh, vốn luôn cho rằng mình cũng thuộc hàng có nhan sắc, cũng cảm thấy xấu hổ khi đúng trước mặt bốn người bọn họ.
"Mấy người là ai, dựa vào đâu mà bảo chúng tôi phải nghe theo mấy người? Biết tình hình bây giờ thế nào không? Mau tránh ra, đừng làm tốn thời gian..."
Sau khi phản ứng lại, Lâm Tĩnh đã tức giận làm một tràng.
"Im lặng!"
Cô gái mặc áo đen nhíu mày, đôi mắt đẹp chợt tỏa ra tia lạnh lẽo, Lâm Tĩnh sợ hãi bất giác lui về phía sau vài bước, trong lòng dâng lên một cảm giác như con vật sợ hãi khi nhìn thấy thiên địch của mình.
Cô gái mặc áo đen lại nhìn về phía Hạ Huyền Trúc, ánh mắt và giọng điệu dịu đi rất nhiều: "Xin Chủ Mẫu cứ yên tâm, mọi người rất an toàn, Điện Chủ ... anh Diệp nhất định sẽ không sao, xin Chủ Mẫu hãy tin chúng tôi!"
Tiểu Trân lao vào lòng mẹ, nói: "Mẹ, bốn cô này không phải là người xấu đâu, họ rất tốt với Tiểu Trân".
"Vừa rồi còn kể chuyện cho con nghe, chơi trò ‘một hai ba người gỗ đứng lại’ với con, còn cho con ăn kẹo nữa".
Đôi mắt to ngấn nước của Tiểu Trân chớp chớp nhìn cô gái mặc đồ đen và nói: "Cô ơi, cô vừa nói là bố của Tiểu Trân là một anh hùng vĩ đại. Bố chỉ ra ngoài mua kẹo cho Tiểu Trân, sẽ về sớm phải không?"
Cô gái mặc áo đen nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nhìn vào đôi mắt to tròn đầy mong đợi của Tiểu Trân, khẽ cười: "Tiểu chủ ...... Tiểu Trân ngoan, bố của Tiểu Trân là anh hùng mạnh nhất thế giới".
"Bố nói Tiểu Trân rất thích ăn đồ ngọt nên đã đi mua cho cháu, bảo cháu ngoan ngoãn ở lại đây với mẹ, lát nữa bố sẽ về".
Tiểu Trân gật đầu nói: "Vậy thì cháu sẽ nghe lời bố, Tiểu Trân sẽ ngoan ngoãn".
"Cô à, cái trò lúc nãy mình cũng chơi rõ vui, mình chơi tiếp được không?"
Cô gái áo đen cười nhẹ: "Đó là trò của các bạn nhỏ. Khi nào đi nhà trẻ, cháu có thể chơi với những bạn khác, được không?"
Ánh mắt Tiểu Trân chợt buồn rười rượi.
Cô nhóc cúi đầu, dùng hai bàn tay nhỏ nắm lấy gấu áo của mình, thì thầm: "Những bạn khác không chơi với cháu. Mấy bạn đều nói rằng cháu là con hoang. Cô ơi, con hoang có nghĩa là gì? Có phải họ bảo Tiểu Trân không ngoan, sau đó mới không chơi với cháu nữa không?"
Khóe mắt cô gái mặc áo đen lập tức cay cay: "Tiểu Trân, đừng nghe lời họ, Tiểu Trân là đứa trẻ ngoan nhất trên đời. Cô sẽ chơi với cháu. Cháu muốn chơi bao lâu cũng được!"
Sau đó, ba cô gái khác đều nhẹ nhàng ngồi xổm xuống và cùng Tiểu Trân chơi trò chơi trò một hai ba người gỗ đứng lại.
Trong phòng bệnh không ngớt tiếng reo hò, cười đùa.
Chỉ là cảnh này, nếu để cho người quen của bốn cô gái xinh đẹp này nhìn thấy, e rằng sẽ bị sốc đến mức cằm rơi xuống đất mất.
Cùng lúc đó.
Trong một khoảng đất trống cạnh nhà kho bỏ hoang trên đỉnh núi, hàng trăm người nằm la liệt, miệng kêu gào thảm thiết.
Cảnh tượng đó không khác gì địa ngục trần gian!
Đây đều là những kẻ buôn người đóng chiếm ở Giang Bắc!
Diệp Vĩnh Khang tuyệt đối sẽ không nhân từ với những con súc sinh táng tận lương tâm này, cũng để chúng phải nếm mùi đau đớn của những người bị chúng hãm hại như thế nào!
Nghĩ đến số phận mà Tiểu Trân sẽ phải gánh chịu nếu hôm nay anh đến muộn vài giây, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy lòng mình rỉ máu.
Anh muốn bắt bọn buôn người ở Giang Bắc phải trả giá!
"Mọi thứ đã bố trí xong chưa?"
Diệp Vĩnh Khang ngồi trên ghế mây tre, hơi nheo mắt, nhàn nhạt hỏi.
"Đại ca yên tâm, mọi chuyện đã được sắp xếp xong, một trăm nghìn quân Long Thần, các bộ thống soái, chín Đại Địa Thần, và năm Đại Thiên Vương ở Điện Long Thần đều đã tập hợp đủ cả!"
Sử Nam Bắc đeo kính râm, tự tin trả lời.
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày: "Năm Đại Thiên Vương? Tại sao chỉ có một mình cậu, đám người Thiên Ảnh còn lại đâu?"
Sử Nam Bắc chống cằm, cười nói: "Các cô ấy đều ở trong viện, chị dâu và tiểu công chúa đều ở bên đó, nhất định không được xem nhẹ".
Diệp Vĩnh Khang gật đầu hài lòng. Mặc dù tên Sử Nam Bắc này trông thì có vẻ xuề xòa đấy, nhưng anh ấy là một người rất cẩn thận và suy nghĩ rất chu đáo.
"Khởi bẩm Điện Chủ!"
Lúc này, một tên thuộc hạ đột nhiên đi tới: "Có người đưa mười mấy bao tải tới, nói đây là món quà nhỏ tặng cho ngài, trong bao tải hình như chứa người sống!"
"Mang lên đi".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nói.
Một lúc sau, hơn chục bao tải không ngừng động đậy được dâng lên.
Mở ra xem, bên trong đều là những người bị trói tay chân,miệng bị bịt chặt.
Diệp Vĩnh Khang nhướng mắt ra hiệu, một cấp dưới bên cạnh anh ngay lập tức bước tới, giật những miếng giẻ nhét trong miệng những người này ra.
"Chúng tôi sai rồi, xin hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi không dám nữa!"
Những người này vội vàng van xin sự thương xót.
"Ồ? Các ngươi làm sai cái gì?"
Diệp Vĩnh Khang đại khái đã đoán được nguyên nhân.
"Chúng tôi đã nhận tiền của nhà họ Chu và giúp họ làm rất nhiều việc xấu".
"Xin hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến, sau này sẽ không dám nữa!"
"Sau này? Haha!"
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng: "Sử Đông Tây, những người này giao cả cho cậu đấy!"
"Được luôn, đậu má, là hàng mới này, có đồ chơi rồi!"
Sử Nam Bắc nhanh chóng kéo nhóm người này như kéo chó chết ra bãi đất trống gần đó, cùng chỗ với nhóm buôn người.
Một lúc sau, tiếng la hét lại vang lên từ bãi đất trống.
Có vẻ như lão Trịnh Thiên Khải biết xử lý việc phết đấy, nhưng lại rất đúng ý anh!
Khóe miệng Diệp Vĩnh Khang vẽ lên một đường cong, có thể dễ dàng đoán được những người này đều là do Trịnh Thiên Khải đưa tới.
Nếu nhà họ Chu và những kẻ buôn người kia suýt giết chết Tiểu Trân, thì mười mấy tên khốn vừa rồi chính là thủ phạm buộc Hạ Huyền Trúc phải tự sát!
Nếu Hạ Huyền Trúc không cùng đường, sao cô có thể tìm đến cái chết được?
Ở một góc độ nào đó, lũ khốn nạn này còn đáng hận hơn cả bọn buôn người!
"Tra xem, bên nhà họ Chu thế nào rồi".
Diệp Vĩnh Khang mở miệng nói, nhìn thời gian thì bên nhà họ Chu cũng phải có động tĩnh gì rồi chứ.
"Tập kết dưới chân núi rồi, ngoài nhà họ Chu, rất nhiều tông tộc cũng đã tới, cộng lại có khoảng hai mươi nghìn người".
Sử Nam Bắc đáp lại.
"Đúng thế, có vẻ như tất cả đều đã đông đủ cả rồi".
Khóe miệng Diệp Vĩnh Khang cong lên một tia giễu cợt: "Vậy cũng tốt, tôi đỡ phải đi tìm từng kẻ một!"
Sử Nam Bắc trông có vẻ thất vọng, nói một cách ủ dột: "Tưởng sẽ có một trận chiến lớn chứ. Chỉ có hai mươi nghìn người, chả đủ nhét kẽ răng".
Trong chiến trường ngoại vực, mỗi lần chiến đấu, đối thủ của họ ít nhất phải lên đến hàng trăm nghìn người, thậm chí khi nhiều sẽ có hàng triệu người.
Chỉ hai mươi nghìn người, đối với Sử Nam Bắc, thực sự khá nhàm chán.
"Báo-"
Lúc này, một người khác vội vàng tiến lên: "Bẩm Điện Chủ, bọn họ đã tập hợp xong rồi, có tiến hành tiêu diệt không ạ?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, khóe miệng hiện lên một vòng cung bỡn cợt, nhẹ giọng nói: "Không vội, để bọn chúng lên hết đi, tôi còn có trò hay muốn diễn!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK