Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cởi thêm hai chiếc cúc, cả vai nữa, phải rồi, để lộ ra một chút”.

 

Hai tay Diệp Vĩnh Khang cầm điện thoại, ngồi xổm xuống trông có vẻ rất chuyên nghiệp, liên tục nhấn nút chụp cho Kiều Tử Huyên đang tạo đủ kiểu dáng trên sofa.

 

“Chắc đủ rồi đấy”.

 

Mặc dù Kiều Tử Huyên là một người phụ nữ từng thấy mưa sa bão táp, nhưng là lần đầu làm chuyện này, dù nói thế nào thì Diệp Vĩnh Khang cũng là đàn ông.

 

Bảo cô ta chốc lại kéo cổ áo xuống, lát thì cởi cúc áo, hơn nữa còn tạo đủ kiểu dáng gợi cảm trước sự chỉ đạo của Diệp Vĩnh Khang càng khiến cô ta cảm thấy mặt đỏ, tim đập nhanh.

 

“Đừng vội, chụp thêm mấy tấm dưới chân nữa, chân cô đẹp như thế, không thấy tiếc à?”

 

Sau đó Diệp Vĩnh Khang lại chỉ đạo Kiều Tử Huyên tạo thêm mấy kiểu chân dài.

 

“Ừ, có thể kéo cổ áo xuống chút nữa”.

 

Sau khi chụp chân xong, Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa có ý dừng lại.

 

“Được rồi, cứ thế đi”.

 

Kiều Tử Huyên không thể kéo cổ áo đã quá thấp xuống thêm nữa, vội vàng sửa lại áo sơ mi, tiện tay cầm điện thoại trong tay Diệp Vĩnh Khang.

 

Diệp Vĩnh Khang vứt điện thoại sang bên cạnh, híp mắt cười nói: “Tôi gửi vào điện thoại cô là được”.

 

Kiều Tử Huyên sửng sốt, bỗng nhận ra sắc mặt Diệp Vĩnh Khang không đúng lắm, lập tức đoán ra gì đó: “Đưa điện thoại cho tôi”.

 

“Đừng, tôi đã nói rồi, tôi sẽ gửi sang cho cô”.

 

Diệp Vĩnh Khang vẫn kiên quyết không chịu đưa điện thoại cho đối phương.

 

“Rốt cuộc anh có đưa hay không?”

 

Vẻ mặt này của đối phương khiến Kiều Tử Huyên càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, sắc mặt không khỏi trở nên lạnh như băng.

 

Thấy Kiều Tử Huyên kiên quyết như thế, Diệp Vĩnh Khang chỉ đành miễn cưỡng đưa điện thoại cho cô ta.

 

Kiều Tử Huyên mở ra, lạnh lùng nói: “Anh bảo tôi tạo nhiều kiểu như thế sao chỉ chụp có vài tấm, hơn nữa… lúc nãy rõ ràng anh nói chụp chân, anh chụp đi đâu vậy?”

 

Diệp Vĩnh Khang biết có lẽ không trốn được chuyện này chỉ đành cười nói thật: “Thật ra cứ gửi bừa mấy tấm là được, không cần nhiều”.

 

“Thế tại sao anh muốn tôi tạo nhiều kiểu như thế?”

 

“Haizz, chủ yếu là tôi cũng muốn xem”.

 

Kiều Tử Huyên: “…”

 

“Diệp Vĩnh Khang, anh là người đã có vợ con, anh không sợ tôi nói chuyện này với Huyền Trúc sao?”

 

“Không sợ, đến lúc đó tôi nói là do cô chủ động, chắc chắn vợ sẽ tin tôi”.

 

Kiều Tử Huyên: “…”

 

Kiều Tử Huyên cũng lười tranh cãi với người da mặt dày như Diệp Vĩnh Khang.

 

Phải nói là Kiều Tử Huyên quả là người đẹp hiếm thấy, cho dù là khí chất, dáng vẻ hay vóc dáng đều là cực phẩm trong tuyệt phẩm.

 

Ngay cả một người có kỹ thuật chụp ảnh “nát” như Diệp Vĩnh Khang cũng không ảnh hưởng đến sự công kích thị giác khiến người ta chảy máu mũi trước mấy tấm hình đó.

 

Hơn nữa lúc Kiều Tử Huyên gửi mấy tấm hình này cho Lục Điền, còn cố ý gửi một đoạn tin nhắn thoại với giọng cực kỳ đáng thương: “Anh Lục, bây giờ tôi đã không còn đường lui, chỉ có anh mới có thể giúp tôi, nếu anh chịu giúp tôi thì muốn tôi làm gì để đền ơn anh cũng được”.

 

Quả nhiên chiêu này rất có hiệu quả, không lâu sau Lục Điền trả lời lại bằng một tin nhắn thoại, nuốt nước bọt nói: “Đừng sợ, tôi chắc chắn sẽ giúp cô, giờ cô đang ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK