Hơn nữa quyền pháp Miến Điện còn có biệt danh là Muay Hùng Cổ, điều này cho thấy loại quyền pháp này rất khốc liệt!
Trước những nắm đấm, đầu gối và cùi chỏ của Phương Nhất Minh, đám vệ sĩ đồ đen ngã rạp hết xuống đất trong vòng vài giây, không chết thì cũng thành người thực vật.
“Đừng động đậy, tôi là Phương Nhất Minh của nhà họ Phương ở An Dương!”
Sau khi Phương Nhất Minh đánh gục đám vệ sĩ đồ đen lập tức hét về phía Lưu Minh Diễm.
Sở dĩ vừa rồi anh ta lao lên trước không phải vì anh ta dũng cảm gan dạ mà là bởi vì anh ta đã đưa ra sự lựa chọn tốt nhất trong mấy giây ngắn ngủi đó.
Bây giờ mọi chuyện đã đến nước này rồi, muốn rút lui cũng không được nữa, con bài duy nhất trong tay anh ta chính là thân phận cậu cả của nhà họ Phương ở An Dương!
Quả nhiên, khi nghe thấy ba từ nhà họ Phương, những người chuẩn bị lao tới ở bên cạnh lập tức dừng lại.
Mặc dù An Dương và Đông Hải là hai thành phố tách biệt, nhưng hai địa điểm này rất gần nhau, lái xe chỉ mất khoảng một tiếng là tới.
Vì vậy danh tiếng của nhà họ Phương cũng khá nổi tiếng ở Đông Hải, không ai dám tùy ý động vào người này.
“Ồ, tôi đang nghĩ ai mà lại ngông cuồng như vậy, hóa ra là cậu cả nhà họ Phương ở An Dương, không biết cậu cả nhà họ Phương tới đây có mục đích gì nhỉ?”
Mặc dù lời nói của Lưu Minh Diễm rất lịch sự, nhưng sắc mặt bà ta không hề che giấu sự giễu cợt.
Phương Nhất Minh cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nói với Lưu Minh Diễm: “Dì Lưu, hôm nay tôi tới đây không phải để gây rắc rối”.
“Nhưng Sở Phi Yến là bạn gái của tôi, hôm nay cô ấy đột nhiên kết hôn, tôi ít nhất cũng phải đưa cô ấy đi hỏi cho ra nhẽ chứ”.
“Ngoài ra còn có cây Thiên Trúc Lan mà bố tôi đã bán cho dì nữa, thực ra thứ đó là của tôi. Hôm nay tôi muốn mua lại nó với giá gấp mười lần, mong dì Lưu nể mặt”.
“Sau này khi quay về nhà họ Phương tôi sẽ nói chuyện này cho bố mình, đến lúc đó bố tôi nhất định sẽ tới tận nơi cảm ơn”.
Phương Nhất Minh không hổ là nhân tài có IQ và EQ đều cao ngất ngưởng.
Những lời này của không hề lộ ra bất kỳ sơ hở nào, không chỉ thể hiện mục đích tới đây của anh ta, mà còn rất nể mặt Lưu Minh Diễm, đồng thời cũng nhắc tới mối quan hệ lợi ích giữa hai bên.
Chỉ trong một vài câu đã có thể biểu đạt được nhiều ngụ ý như vậy, e rằng chỉ có mình Phương Nhất Minh mới làm được.
“Ha ha ha ha ha!”
Tuy nhiên sau khi Lưu Minh Diễm nghe thấy điều này, bà ta đột nhiên bật cười đến khàn cả giọng, thái độ mỉa mai nhìn Phương Nhất Minh nói: “Cậu chủ nhà họ Phương đúng là cậu chủ nhà họ Phương, vừa tới đã chơi ván lớn như vậy”.
“Con trai của tôi hôm nay kết hôn, cậu hùng hổ chạy tới lễ đường cướp con dâu của tôi đi tôi còn chưa tính, thế mà cậu còn dám ở đây chơi trò đưa đẩy lợi ích với tôi à, cậu thật sự coi mình là ai rồi?”