Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uỳnh!

Câu nói này khiến cho Sử Nam Bắc ở bên cạnh vô cùng khiếp sợ, quay đầu lại, kinh hãi nhìn chằm chằm cô bé đầy vết thương trên người!

Tiểu công chúa của Điện Long Thần!

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Sử Nam Bắc lập tức toát mồ hôi lạnh.

Nếu như vừa rồi đến chậm vài giây…

“Đồ chó má, gan lớn lắm!”

Sử Nam Bắc gầm lên một tiếng, đang định ra tay, chợt nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng bế cô bé lên: “Đại ca, tôi đưa tiểu công chúa đến bệnh viện trước đã”.

Nói xong, Sử Nam Bắc liền bế cô bé đã hôn mê ra ngoài.

Anh ấy đã đi theo Diệp Vĩnh Khang nhiều năm, hai người rất hiểu ý nhau, bây giờ anh ấy hiểu rất rõ việc Diệp Vĩnh Khang muốn làm nhất lúc này là gì.

Một lúc sau, những tiếng kêu xé ruột gan phát ra từ khu nhà xưởng.

Tiếng kêu này liên tục kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ.

Cho dù có đâm hàng nghìn lần cũng không thể khiến cơn giận trong lòng Diệp Vĩnh Khang nguôi ngoai được!

Trong bệnh viện.

“Đại ca, vết thương của tiểu công chúa không quá nghiêm trọng, bây giờ đã ngủ rồi, chỉ hơi yếu một chút thôi, ngủ một giấc là sẽ không sao nữa đâu”.

Sử Nam Bắc đưa Diệp Vĩnh Khang vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Cô bé nằm trên chiếc ga trải giường trắng tinh, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài khẽ run run.

“Đây chính là con gái của mình à?”

Diệp Vĩnh Khang nhìn kỹ cô gái nhỏ, ánh mắt đầy áy náy và tự trách, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái trong tay mình.

“Bố ơi…”

Cô bé đột nhiên khẽ gọi một tiếng trong giấc ngủ: “Bố ơi, khi nào bố mới quay về, Tiểu Trân ngày nào cũng rất nhớ bố…”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy tim mình thắt lại, giống như có vô số con dao thép điên cuồng đâm vào tim anh!

“Ngoan, bố quay về rồi, bố sẽ không rời xa con nữa đâu!”

Nước mắt không ngừng tuôn ra dọc theo hốc mắt Diệp Vĩnh Khang, lúc này, anh hận không thể chĩa súng vào đầu mình tự sát luôn cho rồi!

“Bố ơi, bố mau quay về đi, con và mẹ đều đang đợi bố…”

Cô bé đang lẩm bẩm trong giấc ngủ.

Mẹ…

Sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang lập tức nghiêm lại.

“Đúng rồi, đại ca à, vừa nãy tôi đưa tiểu công chúa đến bệnh viện, cô bé có mơ hồ nói ra một địa chỉ…”

Sử Nam Bắc nói ra một địa chỉ.

“Cậu ở đây trông nom con bé, tôi ra ngoài một chuyến”.

Diệp Vĩnh Khang vội vàng đứng dậy, đi theo địa chỉ mà Sử Nam Bắc nói, đến trước cửa một ngôi nhà đổ nát.

Cửa không khóa, mở he hé, ánh đèn mờ mờ ảo ảo.

Diệp Vĩnh Khang bấy lâu nay tung hoành thiên hạ, khiến cho vô số người khiếp sợ.

Nhưng bây giờ, anh lại không có dũng khí để đẩy cửa bước vào.

Bao nhiêu năm trôi qua rồi, cô nhất định là rất hận anh!

Anh nghiến chặt răng, sau đó nhẹ nhàng mở cửa.

Căn nhà tuy tồi tàn nhưng rất ngăn nắp.

Trong phòng ngủ, Diệp Vĩnh Khang cuối cùng cũng nhìn thấy người phụ nữ mà anh ngày đêm nhớ mong.

Cô nằm trên giường, khẽ nhắm mắt lại, vẫn xinh đẹp như trước, nhất là lúc ngủ say, khuôn mặt lộ ra vẻ thuần khiết nhất.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng đi tới, nhưng đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.

Anh quay đầu lại nhìn, thấy một chai chất lỏng trong suốt chỉ còn một nửa và một tờ giấy trên chiếc bàn cạnh giường.

Diệp Vĩnh Khang vội vàng cầm tờ giấy lên xem, khi nhìn rõ nội dung trên đó, đầu anh ngay lập tức nổ tung!

Trên tờ giấy là những dòng chữ viết tay rất ngay ngắn: Vĩnh Khang, em xin lỗi, em không bảo vệ được con gái của chúng ta, em thật sự rất mệt, em đi trước nhé…

A!

Trong cổ họng của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phát ra một tiếng gầm thét như dã thú, hai hàng nước mắt đau thương chảy xuống từ hốc mắt!

Khoảnh khắc này anh cảm thấy mình như bị sét đánh, đau thấu ruột gan, trời như sắp sập tới nơi rồi!

Diệp Vĩnh Khang đưa tay ra thử nhịp thở của cô, sau đó anh nhanh chóng bế cô lên rồi điên cuồng lao ra ngoài…

Cùng lúc đó.

Trên máy bay từ thủ đô Long Hạ đến Giang Bắc.

“Điều tra được nguyên nhân rồi!”

“Con gái của Điện Chủ Điện Long Thần bị một nhóm tội phạm chuyên lừa đảo trẻ em rồi chặt đứt tay chân, sau đó tống ra đường đi ăn xin bắt cóc!”

“Vợ của anh ấy uống thuốc độc tự tử, bây giờ đang được dốc hết sức cứu chữa…”

Sĩ quan năm sao báo cáo.

“Gì cơ!”

Vai ông lão run lên một cách dữ dội, cảm thấy không thể thở nổi.

Thảo nào Điện Long Thần lại có hành động điên cuồng như vậy!

Con gái bị bắt mất, vợ uống thuốc độc tự tử…

“Thủ tọa, xin ông hãy chú ý sức khỏe…”

Thấy phản ứng của ông lão, sĩ quan năm sao không khỏi lo lắng, bệnh tim của lão không ổn định lắm.

“Chú ý cái con khỉ, trời sắp sập đến nơi rồi!”

Ông lão phát ra một tiếng chửi thề hiếm hoi.

Lão cố gắng hết sức giữ cho bản thân thật lý trí: “Nhanh, nhanh, lập tức liên lạc với bên phía Giang Bắc, cho dù là dùng cách gì cũng phải cứu sống vợ của ngài ấy, nếu không thế giới sẽ loạn mất!”

Lão hiểu quá rõ tính cách của người đàn ông đó.

Bây giờ mọi chuyện đã đủ tồi tệ rồi, nếu như vợ của anh còn xảy ra chuyện gì, hậu quả khó mà tưởng tượng được, cả cái Giang Bắc này, nói không chừng sẽ phải đối mặt với một thảm họa diệt vong!

Sĩ quan năm sao cau mày: “Thủ tọa, nếu người đó đã nguy hiểm như vậy, chi bằng chúng ta tấn công trước, nhân lúc bọn họ vẫn chưa tập hợp đủ, chúng ta sẽ lập tức điều động quân hạng nặng, đánh cho bọn họ…”

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt sĩ quan, tay làm động tác như chặt thịt.

“Ngông cuồng!”

Ông lão giơ tay lên, bốp một tiếng, tát mạnh vào mặt của đối phương.

“Thủ tọa, chuyện này…”

Sĩ quan năm sao nhìn lão bằng ánh mắt khó hiểu, bao nhiêu năm nay, khí thế của thủ tọa vẫn luôn rất cứng rắn mạnh mẽ, vì sao lần này lại…

“Thôi bỏ đi, cũng không trách cậu, bởi vì cậu hoàn toàn không hiểu, Điện Long Thần là sự tồn tại như thế nào đâu!”

Ông lão hít sâu một hơi, để cảm xúc của bản thân từ từ bình tĩnh trở lại.

“Có một số chuyện không cần biết quá nhiều, tôi chỉ cần nói cho cậu nghe hai cái tên, tôi nghĩ cậu có thể đại khái đoán ra được Điện Long Thần là sự tồn tại như thế nào”.

“Cậu có biết Lôi Ngàn Tuyệt và Lục Phong Thần không?”

Ông lão hỏi.

“Đương nhiên là biết rồi, nếu là người Long Hạ thì đều sẽ biết!”

Nhắc đến hai người này, trong mắt sĩ quan năm sao tràn đầy khao khát và ngưỡng mộ: “Hai người bọn họ một người là vị thần của biên giới phía Bắc Long Hạ, người còn lại là chiến thần trấn quốc của biên giới phía Nam, hai vị chiến tướng bảy sao trẻ tuổi nhất trong lịch sử Long Hạ từ trước tới nay… Nhưng có liên quan gì tới Điện Long Thần vậy?”

Ông lão cười khổ lắc đầu: “Lôi Ngàn Tuyệt và Lục Phong Thần, hai người này đều là đệ tử do Điện Chủ của Điện Long Thần đích thân truyền dạy, cậu nói xem có liên quan không?”

“Gì cơ!”

Cơ thể của sĩ quan năm sao đột nhiên run lên, mồm há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng!

Hai vị chiến thần vệ quốc chấn động thiên hạ, uy danh lẫy lừng lại từng là đệ tử của Điện Chủ Điện Long Thần sao?

Lúc này, máy truyền tin của sĩ quan năm sao đột nhiên vang lên, sau khi nhìn thấy thông tin bên trên, sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi!

“Hỏng rồi, Cục tác chiến Giang Bắc gửi tin nhắn tới nói rằng họ đã tuân theo mệnh lệnh của ông, không có bất kỳ hành động nào!”

“Nhưng Cục tuần tra Giang Bắc đã ra tay rồi, hiện tại một đội tuần tra đặc biệt đang được điều động, Cục trưởng Cục tuần tra sẽ đích thân dẫn đội đến bệnh viện Giang Bắc để bắt giữ!”

“Gì cơ!”

Sắc mặt ông lão thay đổi rõ rệt, căng thẳng đến mức giọng nói cũng thay đổi: “Nhanh, lập tức liên lạc với bên đó, bảo bọn họ dừng mọi hành động lại, sau đó gia tăng tốc độ, tôi muốn tới hiện trường càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ không kịp mất!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK