Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Gã đàn ông mặc vest tỏ ra bình tĩnh sau khi bị vạch trần, bò dậy từ mặt đất, vỗ bụi trên người, giễu cợt nói: “Hay lắm, không ngờ rằng có một ngày tao lại rơi vào tay một thằng quê mùa như vậy”.  

 

“Mẹ kiếp, mày nói ai là thằng quê mùa đấy, đồ chó má này, tao đánh gãy chân mày!”   

 

Hoàng Thử Lang giận dữ nhảy dựng lên, hắn luôn coi rằng mình là dòng dõi hoàng tộc quyền quý, là người có văn hóa lịch lãm.  

 

Thường ngày điều cấm kỵ nhất là người khác gọi mình là đồ nhà quê, lúc này thuận tay xốc lên một cái ghế chuẩn bị đập tới.  

 

“Từ đã”.  

 

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng giơ tay lên ra hiệu cho Hoàng Thử Lang đứng sang một bên.  

 

Sau khi nhìn chằm chằm vào gã đàn ông mặc vest vài giây, anh nhẹ giọng nói: “Có hai lựa chọn, thứ nhất, nói ra tất cả những gì tôi muốn biết, hậu quả có thể nhẹ nhàng hơn chút”.  

 

“Thứ hai, người nhà quê này của tôi làm việc có chút lỗ mãng, muốn thử xem cái đầu quý tộc này của ông có cứng hay không?”  

 

Gã đàn ông mặc vest sau khi nghe xong liền cười to, chỉ vào mặt anh giễu cợt: “Sao cơ? Dựa vào chúng mày cũng xứng để uy hiếp tao á? Biết hậu quả như thế nào không? Muốn thử xem đầu tao có cứng không à? Nào, tới đây, cứ bắn vào đây này, mày có gan không…”  

 

Bằng!  

 

Gã đàn ông mặc vest còn chưa nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã giơ súng lên.  

 

Chính giữa lông mày, một phát chết tươi!  

 

Gã đàn ông ngửa mặt lên trời, một lỗ nhỏ xuất hiện giữa hàng lông mày, máu tươi rỉ ra.  

 

Hai mắt trợn trừng, cho tới lúc chết ông ta cũng không ngờ được đối phương lại ra tay nhanh gọn lẹ như vậy.  

 

Ngay cả Tần Hạc và Hoàng Thử Lang ở bên cạnh cũng có chút ngỡ ngàng.  

 

Tuy rằng bọn họ đã lăn lộn trên con đường này nhiều năm, khung cảnh này cũng không phải là chưa nhìn thấy. Nhưng phong cách không buồn nói lời nào, giơ súng lên bắn nổ tung đầu đối phương này của Diệp Vĩnh Khang vẫn khiến cho họ cảm thấy có chút hãi hùng.   

 

Cho dù thế nào đây cũng là một mạng người đấy.  

 

Nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang không khác nào đập chết một con ruồi.  

 

“Anh Diệp, người này chết rồi, manh mối đứt rồi”.  

 

Tần Hạc khẽ nhíu mày, cảm thấy lần này Diệp Vĩnh Khang hơi cẩu thả, dù sao vẫn chưa lấy được chút tin tức nào từ miệng đối phương.  

 

Diệp Vĩnh Khang cười lãnh đạm, ánh mắt rơi vào người chàng trai đeo kính, đang chuẩn bị lên tiếng, Hoàng Thử Lang ở bên cạnh đã nhanh chóng đẩy một cái ghế tới, cười gian trá nói: “Anh Diệp, anh ngồi uống hút điếu thuốc trước đi, chuyện này tôi có thể giải quyết được”.  

 

“Đối phó với một nhân vật nhỏ như vậy, nếu như anh đích thân ra mặt vậy thì hạ thấp giá trị của bản thân quá, để tôi tới trước, nếu như làm không tốt thì anh ra mặt sau, được không?”  



Nhìn vẻ mặt cười hi hi gian xảo của Hoàng Thử Lang, Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc hỏi: “Anh biết tôi muốn làm gì à?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK