“Chú… chú nghĩ Giang Bắc hiền lắm sao? Chỉ dựa vào ba chiến tướng trong tay chú thì chú nghĩ chú có khả năng giải quyết sạch sẽ Giang Bắc à?”
Lâm Quốc Thư tức giận nói.
Lâm Sư Hổ cười khẩy: “Dĩ nhiên em và ba người họ không có bản lĩnh này, nhưng nếu thêm một Địa Tàng nữa thì sao?”
Hả?
Nghe đến hai chữ này, ngay cả Lâm Quốc Thư cũng không khỏi ớn lạnh: “Chú… chú làm bậy, nếu chú dẫn Địa Tàng qua đó, chú có biết sẽ có hậu quả gì không?”
“Ha ha ha, tất nhiên là em biết rồi”.
Lâm Sư Hổ khẽ cười, ánh mắt toát lên tia lạnh lẽo, nghiến răng nói: “Giang Bắc sẽ máu chảy thành sông, sinh vật bị hủy diệt, nhưng đây chính là thứ em muốn, hơn nữa lần này đến đó em cũng không định trở lại”.
Nói xong, Lâm Sư Hổ xoay người sải bước đi ra ngoài.
“Nhanh lên, ngăn nó lại”.
Lâm Quốc Thư ở phía sau hét lớn, nhưng đội hộ vệ quanh nhà họ Lâm lại không ai bước lên trước một bước.
Vì đội hộ vệ trước giờ đều do Lâm Sư Hổ quản lý, so với Lâm Quốc Thư thì họ càng muốn nghe lời Lâm Sư Hổ hơn.
“Thôi xong, xong thật rồi”.
Cả người Lâm Quốc Thư mềm nhũn ngồi phịch xuống sofa, trong mắt là sự tuyệt vọng và nỗi đau vô tận.
Nếu Lâm Sư Hổ chỉ dẫn ba chiến tướng trong tay ông ta đến đó thì có lẽ chuyện này vẫn còn đường lui.
Nhưng nếu hung thần Địa Tàng đó cũng đi theo thì chuyện này chắc chắn sẽ không thể cứu vãn.
Bây giờ đứa con duy nhất của mình đã không còn, lẽ nào lại trơ mắt nhìn cả tập đoàn Lâm Thị sụp đổ sao?
“Báo cáo gia chủ, bên ngoài có người tự xưng là người của Diệp Vĩnh Khang nói muốn gặp ông”.
Lúc này một người giúp việc bỗng vội vàng bước vào nói.
“Không gặp, bảo cậu ta cút đi!”
Lâm Quốc Thư đang bực dọc phát điên, làm gì còn tâm tư đi gặp mấy người lằng nhằng kia nữa.
Người giúp việc bị tiếng quát của Lâm Quốc Thư làm cho giật nảy mình, nhưng nghĩ ngợi một hồi vẫn nghiến răng nói: “Thưa gia chủ, người đó nói cậu ta đến tìm ông để nói về chuyện có liên quan tới cậu chủ”.
Sắc mặt Lâm Quốc Thư chợt đông cứng lại: “Mau cho cậu ta vào trong!”
Chẳng mấy chốc, người giúp việc đó dẫn mấy người bước vào trong.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của ba người này, Lâm Quốc Thư không khỏi nhíu mày, cả ba người đều rất trẻ tuổi, người đi đầu có tướng mạo bình thường, ăn mặc cũng rất tuỳ ý, bình thường tới độ không thể bình thường hơn.
Người đi phía tay trái sau lưng cậu ta mặc một bộ đồ bảo vệ bẩn thỉu, râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, thoạt nhìn trông hệt như một kẻ ăn xin.
Mà cô gái đi bên phải sau lưng cậu ta lại có vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu, chỉ có điều nhìn dáng vẻ và tuổi tác của ba người thì căn bản không giống với mấy người làm việc lớn.
Cảm xúc của Lâm Quốc Thư đang ở bên bờ vực sụp đổ, ông ta không nói năng gì, chỉ rút ra một tờ chi phiếu rồi viết vài chữ lên trên đó, sau đấy đẩy ra phía trước bàn trà, trầm giọng nói: “Tôi không thích nghe mấy lời vô dụng”.
“Nếu như lời mấy người nói có thứ mà tôi muốn biết thì mấy người có thể cầm một trăm triệu tệ này đi”.