Nghe thấy lời này, Ôn Nhã Như không hề cảm thấy có điều gì không đúng, mà ngược lại cô ta còn cười khanh khách, nói móc: “Anh đừng nói như vậy, người ta là tông sư đấy.”
Thật bất ngờ.
Người đàn ông đó lại cười khinh thường, nói: “Con chó giúp việc nhà anh cũng đều là tông sư cả.”
Ồ.
Mọi người lập tức đều ồ lên. Đây là đang coi Lâm Thiệu Huy là chó sao?
Sắc mặt Bạch Tố Y hoàn toàn trở nên tái mét. Cô không ngờ Ôn Nhã Như lại vô sỉ như vậy. Cô ta đâm hỏng xe của bọn họ thì thôi, lại còn sỉ nhục chồng cô ở nơi đông người.
Lập tức, Bạch Tố Y tức giận trách mắng Ôn Nhã Như: “Ôn Nhã Như, chúng tôi không thù không oán với cô, vì sao cô cứ mãi không buông tha cho chúng tôi?”
Không thù không oán?”
Ngay tức khắc, Ôn Nhã Như nổi giận đùng đùng, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng oán hận: “Ban đầu là ai đã đánh bạn trai tôi bị thương? Lại là ai đã hại tôi bị anh ta đá?”
“Tôi nói cho cô biết, là tôi cố tình đấy. Tôi chỉ hận không thể đâm chết đôi nam nữ chó chết các người ngay tại chỗ.”
Sự việc trước đó khiến cô ta không thể không trốn ra nước ngoài xa xôi. Vì vậy cô ta đối với hai người Lâm Thiệu Huy này chính là hận đến tận xương tủy.
Kết quả trong một cơ duyên trùng hợp, cô ta đã gặp được người bạn trai có lai lịch lớn của hiện tại. Vì thế, cô ta liền nóng lòng trở về Thành phố Nam Giang, cô ta phải tìm Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y để báo thù.
Nhưng thật không ngờ, Bạch Tố Y của hiện tại đã sớm không phải Bạch Tố Y của lúc trước nữa.
Nghe thấy lời này của Ôn Nhã Như, Bạch Tố Y liền thở dài, bất lực lắc đầu. Đối phương quả thật là không thể thuyết phục được.
Ngày đó rõ ràng là cô ta suýt chút nữa đã đâm chết Lâm Thiệu Huy và mẹ cô. Vậy mà giờ đây lại đã trở thành lỗi của bọn họ.
Không chỉ như vậy.
Chính vào lúc này, Ôn Nhã Như khoác lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt đắc ý, nói: “Có điều, cũng may nhờ hai người mà tôi mới quen biết được với người yêu hiện tại của tôi. Anh ấy đường đường là cậu chủ của nhà họ Từ, một dòng họ giàu có ở Bắc Lộc, Từ Bạch Đình.”
Ồ.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hiện trường lập tức trở nên yên lặng. Trong mắt tất cả mọi người đều hiện ra vẻ kính nể.
Bọn họ đều biết nhà họ Từ ở Bắc Lộ là có lai lịch rất lớn. Ba đời tổ tiên đều là thương nhân giàu có.
Mà Từ Bạch Đình cũng vô cùng đắc ý, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm vào hai người Lâm Thiệu Huy: “Hai người cúi đầu xin lỗi em yêu của tôi thì chuyện này coi như xong.”
Chỉ là.
“Đồ thần kinh.”
Bạch Tố Y chẳng buồn để ý đến bọn họ, kéo luôn theo Lâm Thiệu Huy, dáng vẻ muốn rời đi.
Cái gì?
Hành động này của Bạch Tố Ý lập tức khiến cho ánh mắt Từ Bạch Đình trở nên giận dữ.
Trước giờ chưa từng có ai dám coi thường anh ta như vậy.
Hai người này đúng là đáng chết.
Lúc này lại có một đám người từ trong cửa hàng 4S chạy ra, hốt hoảng lao đến.
“Cút ra.”
Người phụ nữ đi đầu cực kỳ vô lễ đẩy Bạch Tố Y ra, khiến người phía sau loạng choạng, suýt chút nữa là ngã ngã xuống đất.
“Rầm rầm rầm.”
Một đám người đứng thẳng trước mặt Từ Bạch Đình. Sau đó, người phụ nữ đi đầu đó cung kính cúi người hành lễ với Từ Bạch Đình: “Thư Quỳnh Lam cùng toàn thể nhân viên của cửa hàng 4S cung kính hoan nghênh cậu Bạch Đình ghé qua cửa hàng.”
Sắc mặt Thư Quỳnh Lam tràn ngập vẻ kích động.
Đây là người thừa kế tương lai của nhà họ Từ đấy. Cậu ấm con nhà giàu hàng thật giá thật. Nếu như có thể kết duyên với anh ta, vậy thì tiền đồ trong tương lai của bản thân là không có giới hạn rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ đắc ý trên khuôn mặt Ôn Nhã Như lại càng đậm hơn. Lập tức, cô ta liền quay qua làm nũng với Từ Bạch Đình, nói: “Anh yêu ơi, anh đuổi đôi nam nữ chó chết này đi đi. Em không muốn nhìn thấy bọn họ ở đây nữa.”
Sau đó, Từ Bạch Đình liền cười khinh bỉ, nói với Thư Quỳnh Lam: “Là Quản lý Lam phải không? Hai kẻ ăn mày này khiến bạn gái tôi không vui, tôi yêu cầu cô lập tức đuổi bọn họ đi.”
“Vâng, vâng. Tôi lập tức dọn dẹp đám người tạp vụ này cho cậu Bạch Đình ngay đây.”
Đột nhiên Thư Quỳnh Lam nhìn chằm chằm vào về phía hai người Lâm Thiệu Huy. Sau khi đánh giá hai người Lâm Thiệu Huy xong, trong mắt cô ta lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ.
Đây thật sự là hai kẻ ăn mày.
Lại còn dám đắc tội với cậu Bạch Đình, đúng là tìm chỗ chết mà.
Cô ta lập tức dùng giọng điệu tức giận, vô cùng sỉ nhục, nói: “Hai kẻ ăn mày các người có thể cút được rồi.”