"Cô La Băng, tôi nghe nói người của công ty các cô tới cửa đòi nợ. Hôm nay mới có một tháng, làm sao Ngân hàng Toàn cầu của cô lại thu hồi khoản vay nhanh như vậy, chắc hẳn là đã có sự nhầm lẫn gì rồi phải không?"
Các khoản vay trước đây của bọn họ đều là do La Băng chịu trách nhiệm, cho nên bọn họ mới biết người phụ nữ này.
Nhưng La Băng lại tỏ vẻ đạm mạc mà nhìn ông ta một cái:
"Không có điều gì nhầm lẫn cả, Ngân hàng của chúng tôi thực sự đã trải qua một cuộc điều tra có tính chuyên nghiệp cao và phát hiện ra rằng nhà họ Lâm các người không đủ điều kiện để nhận một khoản vay như vậy, cho nên đã lập tức thu hồi lại tiền cho vay ban đầu.”
Cái gì!
Chuyện này vậy mà là thật sao?
Sắc mặt của Lâm Chí Đô lập tức trở nên cực kỳ khó coi, tức giận nói:
"Vậy các người muốn thu hồi lại khoản đã cho vay thôi chứ, vì sao còn muốn chúng tôi trả mức lãi suất cao như vậy, không phải là rất quá đáng sao?”
Đây không phải là cố ý hãm hại bọn họ sao?
Nghe vậy!
La Băng lập tức nở một nụ cười lạnh:
"Ông Lâm, tất cả chúng ta đều là người làm kinh doanh, ông không cảm thấy lời nói vừa rồi của mình rất ngây thơ sao? Nếu chúng tôi đã phê duyệt các khoản vay, vậy thì lãi suất sẽ phải được tính từ ngày mà chúng tôi phế quyệt chứ? Hơn nữa, ông đã ký vào hợp đồng cho vay với trách nhiệm không giới hạn, vì vậy Ngân hàng Toàn cầu của chúng tôi có quyền yêu cầu ông trả lại khoản vay mà ông đã vay trong mọi trường hợp và ở bất kỳ lúc nào. Điều này hoàn toàn hợp pháp và hợp lý. Cuối cùng thì, tôi không phải là người buộc ông phải ký vào hợp đồng cho vay này, không phải sao?”
Ầm ầm!
Đầu óc của Lâm Chí Đô thực sự muốn nổ tung. Ông ta đưa ngón tay đang run rẩy của mình, chỉ vào La Băng, "Cô cô cô…" đến nửa ngày sau cũng không nói được câu nào.
"Con đàn bà kia, chính là cô đã lừa nhà họ Lâm, cô muốn chết à? Tôi cần phải nói chuyện với Chủ tịch của các cô, tôi không tin Chủ tịch của các cô lại táng tận lương tâm như cô.”
Lâm Chiêm Bao giận dữ hét lên. Lúc này nhất định phải giải quyết vấn đề này, nếu không cả nhà họ Lâm bọn họ coi như xong đời.
Bắt bọn họ trả năm trăm tỷ so với việc bắt bọn họ chết cũng không khác nhau là mấy.
Hiện tại, nhà họ Lâm gia còn chưa có khởi sắc, làm gì có tiền để trả cho La Băng chứ?
"Ông muốn tìm Chủ tịch của chúng tôi sao? Đương nhiên là có thể rồi."
La Băng cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Lâm Thiệu Huy đang đứng cách đó không xa:
"Thiện Huy, bọn họ đang tìm cháu đấy.”
A!
Vào lúc này, tất cả mọi sự ồn ào đều hoàn toàn im lặng.
Trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều là sự kinh ngạc, giống như là bọn họ vừa nhìn thấy ma vậy, hoàn toàn không thể thốt ra một từ.
Bọn họ cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.
Trong mắt tràn đầy sự sợ hãi và khó có thể tin được.
Chuyện này mẹ nó, lời vừa rồi là đang nói đùa sao?
Lâm Thiệu Huy, thật sự là Chủ tịch của Ngân hàng Toàn cầu sao?
Cộp cộp cộp!
Lâm Chí Đô trực tiếp lảo đảo lui lại phía sau mấy bước. Khuôn mặt già nua của ông ta như biến thành một màu xám tro.
Chủ tịch của Ngân hàng Toàn cầu chủ tịch luôn được người đời ca ngợi là một trong mười người giàu có nhất trên đời này và một người như vậy lại là cháu trai của ông ta sao?
Lâm Thiệu Huy đã có một sức mạnh kinh khủng, hơn nữa lại còn là người giàu có nhất nhì trên thế giới sao?
Nếu để cậu ta quản lý nhà họ Lâm thì nhà họ Lâm sẽ lớn mạnh đến mức nào chứ?
Thật khó có thể tưởng tượng ra.
Cuối cùng, Lâm Chí Đô cũng đã hiểu ra lý do vì sao nhà họ Lâm đã nhiều lần tranh đấu với anh nhưng vẫn luôn rơi vào thế yêu, là bởi vì thằng nhóc kia đã che giấu thực lực thật sự của mình.
Chủ tịch của Ngân hàng Toàn cầu!
Hai mươi mấy tuổi đã có thể xây dựng lên một đế chế ngân hàng.
Sao cậu ta lại có thể làm được một điều kinh khủng như vậy?
Nếu Lâm Thiệu Huy có thể để Tập đoàn toàn cầu liên hợp với nhà họ Lâm, vậy thì sau này, đừng nói là toàn bộ các doanh nghiệp của An Nam, ngay các các doanh nghiệp trên thế giới này đều sẽ là của nhà họ Lâm bọn họ.
Nhưng bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều gì!
Bọn họ đã đắc tội với Lâm Thiệu Huy nhiều lần như vậy.
Mà hậu quả chính là cả hai bên đều không tiếc bất cứ giá nào, mà luôn tìm cách dồn đối phương vào chỗ chết.
Bọn họ cảm thấy thực sự sợ hãi.
Vô cùng sợ hãi.
Cho dù thế nào, bọn họ cũng không thể để Lâm Thiệu Huy còn sống. Cậu ta đối với nhà họ Lâm bọn họ chính là căm thù đến tận xương tuỷ, nếu như để Lâm Thiệu Huy sống, vậy thì cả nhà họ Lâm sẽ chết hết.
Lúc này, Lâm Chí Đô và Lâm Chiêm Bao cũng đã ý thực được, bọn học đã hoàn toàn bị Lâm Thiệu Huy đùa giỡn.
Khoản vay năm trăm tỷ kia chính là một cái bẫy.