Lúc này cả dãy hành lang lặng ngắt như tờ.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía ông lão đang bước ra từ trong phòng điều trị.
Tất cả đều trợn mắt há mồm, không dám tin.
"Hình như ông cụ này là bệnh nhân tiến vào trước đó phải không?"
Một bác sĩ Đông y nuốt nước bọt, dụi mắt nhìn.
Lúc này, anh ta thậm chí còn nghi ngờ có phải mình hoa mắt rồi hay không.
Không chỉ có anh ta!
Cả Mike cũng thấy thế giới quan của bản thân đã sụp đổ hoàn toàn.
Dù sao trước khi so tài ông ta cũng từng tự tay kiểm tra cho bệnh nhân của bên Đông y. Ngay cả ông ta cũng chẳng thể nào chẩn đoán chính xác được căn bệnh của người đó.
Nhất là gương mặt ấy, Mike nhớ đối phương đã hấp hối đến mức có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Nhưng bây giờ... ông ta mặt mũi hồng hào, khí huyết lưu thông.
Chuyện này làm sao có thể chứ.
"Ông Cao, vị đây là..." Lý Hồng Nghĩa vội vã đi lên với vẻ mặt đầy hoảng sợ.
"Hừ!"
Thấy nhóm Lý Hồng Nghĩa, ông Cao không hỏi hừ lạnh một tiếng, tức giận đùng đùng:
"Lý Hồng Nghĩa, cậu còn dám hỏi nữa à? Cậu không thấy đúng không? Không sai, ông ấy chính là Phí Trọng, là bệnh nhân trong lần trị liệu này của chúng ta đấy!"
Hả?
Không ngoài dự đoán.
Sau khi xác nhận tất cả đều là thật, tất cả các chuyên gia Đông y đều không khỏi rùng mình, vội vã vây lại xem.
Bọn họ vừa cẩn thận quan sát ông lão Phí Trọng kia, vừa khó có thể tin mà hỏi:
"Trời ạ, ông Cao, ông là thần tiên giáng thế đấy à? Lúc ông Trọng vào trong phòng chữa trị trông như sắp không xong rồi mà. Sao ông có thể chữa khỏi cho ông đấy được vậy?"
"Phải đó, giờ nhìn lại thấy ông Trọng như trẻ ra cả chục tuổi rồi, thậm chí cả vết ban trên mặt cũng đã giảm hơn nửa. Quả đúng là khó tin mà!"
"Ông Cao, hóa ra ông mới thật sự là thần y!"
"..."
Lúc này cả đám người Lý Hồng Nghĩa đều kích động đến đỏ cả mặt.
Trong mắt bọn họ, ông lão tên Phí Trọng kia chắc chắn là do Cao Chí Viễn chữa khỏi rồi.
Không chỉ có Lý Hồng Nghĩa, thậm chí cả Mike bên kia và nhóm Bạch Chí Phàm dường như cũng cho là vậy.
Nhưng mà!
"Mẹ kiếp!"
Ông Cao gầm lên một tiếng, trong nháy mắt đã lấn át tất cả những câu từ nịnh nọt của đám người Lý Hồng Nghĩa kia.
Râu tóc ông dựng cả lên, mắt đăm đăm nhìn nhóm Lý Hồng Nghĩa, bực tức quát:
"Ông Trọng vốn không phải do tôi chữa trị!"
"Người chữa khỏi cho ông ấy, kéo ông ấy từ điện Diêm Vương trở về đây chính là thần y Lâm!"
Két!
Lời nói vừa dứt đã như ánh đèn lóe sáng trong màn đêm làm cho tất cả những tiếng nói trong hành lang đều biến mất không còn dư lại gì.
Thần y Lâm?
Nhóm Lý Hồng Nghĩa hoang mang.
Mike và nhóm Bạch Chí Phàm thì trợn tròn mắt.
Thần y Lâm bị bọn họ cười nhạo khinh thường, bị bọn họ xem như kẻ lừa đảo ấy đã chữa khỏi cho một người sắp chết sao?
Chuyện này... Sao có thể xảy ra?
Lúc này, tất cả đều thấy tim mình đập loạn xạ như sắp vọt lên cổ họng đến nơi.
Nhất là Mike.
Thất bại rồi!
Lần này, Đông - Tây y đấu nhau, cuối cùng Tây y bọn họ lại thất bại hoàn toàn. Chuyện này khiến ông ta không thể nào tin được.
"Không! Không thể nào!"
Mike mặt đỏ bừng bừng nhảy dựng lên, ánh mắt ông ta không ngừng quét qua người ông Cao và ông Trọng dò xét, phẫn uất nói:
"Các người ăn gian! Chắc chắn là ăn gian, tôi đã kiểm tra rồi, người này chắc chắn sẽ chết đến thần tiên cũng khó cứu. Làm sao mà đám Đông y các người có thể chữa trị và giúp ông ấy hồi phục nhanh đến vậy được?"
"Chuyện này là không thể, chắc chắn là ăn gian!"
"Chắc chắn các người đã dùng thủ đoạn không thể cho ai biết biến ông cụ này thành trạng thái sắp chết lừa được sự kiểm tra của tôi, sau đó lấy giả làm thật! Các người đều là lũ lừa đảo! Tôi muốn xem video chữa trị, nếu không tôi nhất định sẽ báo cáo việc tai tiếng này lên hội y học toàn cầu!"