Nhưng không đợi họ nghĩ nhiều thì ba mẹ bọn họ đã lao lên như điên, thẳng tay tát vào mặt bọn họ.
“Thằng con bất hiếu này, rốt cuộc mày đã làm ra chuyện gì mà hại bọn tao bị bắt đến đây!”
“Mày, cái thằng nghiệt súc này, rốt cuộc mày đã đắc tội với ai? Mày muốn hại hết bố mày sao?”
“Tao đang bàn về bản hợp đồng một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, nhưng vì thằng sao chổi nhà mày mà mất hết rồi!”
Ba mẹ của những cậu ấm này sắp phát điên hết rồi, tóm lấy con cái của mình và đánh bọn chúng một trận, tức giận đến mức muốn giết chết bọn chúng.
Cả đời họ chưa bao giờ thấy xấu hổ đến như vậy, bị áp giải bắt đi như bọn phạm nhân.
Hơn nữa người áp giải bọn họ đi là tổng chỉ huy của tỉnh Nam Lộc, bọn họ như sắp phát điên rồi!
Những đứa con ăn hại này rốt cuộc đã làm ra chuyện gì không thể tha thứ, khiến cho tổng chỉ huy của tỉnh Nam Lộc tức giận đến như thế?
Những cậu ấm kia cũng chết lặng, tất cả chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Ngay sau đó, họ dường như đã nghĩ đến điều gì đó và kinh hãi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là do nó?
Nhưng thằng cha này không phải là một thằng ăn bám phụ nữ được họ bảo nuôi sao?
Làm sao anh ta có thể có bản lĩnh lớn như vậy?
Nhầm rồi, nhất định là nhầm ở đâu rồi!
Điều này là không thể!
Nhìn theo ánh mắt sự hãi của con mình, các doanh nhân có mặt đều đã biết người mà họ đắc tội rốt cuộc là ai rồi.
Lúc này, sắc mặt của tất cả bọn họ đều sa sầm đồng thời hét vào mặt con mình:
“Quỳ xuống hết cho tao!”
Những cậu ấm mặt mũi bầm dập, lúc này đã sợ tới mức run rẩy quỳ xuống, ngay cả thở cũng không dám.
Họ đều ý thức được bản thân đã gây ra họa lớn rồi.
Và hoạ lần này họ gây ra, ngay cả những ba mẹ quyền lực của họ cũng không thể cứu họ được.
Vào lúc này, những doanh nhân đó mới bước về phía Lâm Thiệu Huy với dáng vẻ đáng thương, khóc lóc van xin nói:
“Thưa anh, thằng con nhà tôi có mắt như mù đã xúc phạm đến anh, mong anh thứ lỗi cho nó!”
“Thưa anh, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội. Tôi nhất định sẽ trừng trị nó thật nghiêm khắc, tôi xin bảo đảm sẽ không để những chuyện tương tự xảy ra.”
Bọn họ vô cùng hoảng sợ, mặc dù không biết Lâm Thiệu Huy là ai, nhưng có thể khiến cho người như Long Cửu nghe theo thì cũng đủ để biết thân phận của Lâm Thiệu Huy đáng sợ như thế nào.
Kim Thừa Ân ở một bên sau khi nhìn thấy nơi này sớm đã bị doạ cho sợ chết khiếp rồi.
Đôi môi trắng bệch không ngừng run rẩy.
Không thể, điều này không thể!
Rốt cuộc là đã xảy ra sai sót ở đâu?
Tên rác rưởi này đột nhiên sao có thể trở nên tài giỏi như vậy?
Không chỉ anh ta mà ông chủ tiệm thuốc cũng sắp bị doạ chết khiếp sau khi chứng kiến cảnh này.
Vốn dĩ còn tưởng rằng có những cậu ấm con nhà giàu này chống lưng cho nên anh ta không để Lâm Thiệu Huy vào mắt, nhưng trong nháy mắt những tên công tử bột này lại quỳ xuống dưới chân của Lâm Thiệu Huy rồi?
Thằng nhóc này, rốt cuộc cậu ta là ai?
Lâm Thiệu Huy lãnh đạm liếc nhìn họ một cái, rồi cười lạnh lùng nói:
“Tôi đang mua thuốc ở đây, con của các người lại muốn đấu giá với tôi, thậm chí còn sỉ nhục tôi là một tên nghèo kiếp xác!”
“Nếu các người đã có nhiều tiền như vậy, vậy thì tôi muốn tìm các người để vay ít tiền tiêu. Các người có lẽ không có ý kiến gì chứ?”
Ầm!
Khi những công tử bột đó nghe thấy điều này, sắc mặt họ lập tức tái đi và cơ thể họ run lên bần bật.
Cuối cùng họ cũng hiểu cái vay tiền mà Lâm Thiệu Huy nói rốt cuộc là có ý gì rồi.
Đây chính là tống tiền!
Không đợi các doanh nhân lên tiếng, Lâm Thiệu Huy lạnh lùng nói:
“Mỗi người là ba tỷ rưỡi, thiếu một người, tôi cũng sẽ không thả cho các ngươi đi!”
Cái gì!
Ba tỷ rưỡi?
Những doanh nhân này mặt mày tái mét!
Mặc dù nhà họ có tiền nhưng nhà họ cũng chưa giàu đến mức không quan tâm đến ba tỷ rưỡi này!
Thậm chí, có nhà còn phải thế chấp tài sản mới có thể gom đủ ba tỷ rưỡi này!
Lúc này, họ cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu, thậm chí họ còn cảm thấy anh như đang muốn cái mạng già này của họ.
Họ chỉ có một chữ hận!
Họ hận không thể đem thằng con khốn nạn của mình đi chôn sống, vì dám gây ra chuyện như này. Khiến họ vô duyên vô cớ mất trắng bà tỷ rưỡi.