Nghe vậy sắc mặt của Lê Kiệt và những người khác thay đổi, họ biết rằng đây chính là kẻ thù.
“Hiểu rồi! Chiếc điện thoại đó thuộc sở hữu của anh!”
Một nụ cười tươi xuất hiện trên khóe miệng Lê Kiệt.
Cậu ta đẩy kính, nhìn từ đầu đến chân Lâm Thiệu Huy, khóe miệng cong lên thanh một vòng cung đầy vẻ khinh bỉ:
“Anh bạn, anh biết chiếc điện thoại đó là gì không? Tôi nói cho anh biết, chó chui gầm chạn như anh không có tư cách sở hữu báu vật đắt giá ấy đâu.”
“Anh muốn báo thù? Tốt thôi!”
Dứt lời.
Lê Kiệt vẫy tay, bốn thành viên câu lạc bộ siêu xe vây quanh anh ta.
Những thanh niên trẻ tuổi này thân hình lực lưỡng, đặt biệt làn toàn thân tỏa ra sát khí.
Có vẻ như họ thường xuyên trải qua cảnh đổ máu.
Trước cảnh này.
Lâm Thiên Quang đứng dậy khỏi mặt đất, hỏi Lê Kiệt.
“Thiều gia Lê Kiệt, tên này có chút thủ đoạn. Những người kia liệu có khuất phục được hắn không?”
Vậy sao?
Nghe vậy, Lê Kiệt và các thành viên còn lại trong câu lạc bộ siêu xe đều sửng sốt, sau đó bật cười ngay lập tức.
“Hahaha, Lâm Thiên Quang, anh không biết kinh nghiệm của họ rồi.”
Lê Kiệt chỉ về phía bốn thành viên, tự hào và hãnh diện giới thiệu:
“Người này tên là Hạ Sơn, đã tham gia vào tuyển chọn Hải quan Hoa Kỳ SEAL khi mới mười tám tuổi, và thành công phục vụ trong quân đội ba năm! Một mình anh ta có thể tay không hạ bốn con linh cẩu Châu Phi!”
“Người đó tên là Lý Vị Ương! Gia đình anh ta mở hội quán võ thuật, từng tham gia thi đấu võ thuật nghiệp dư Nam Lộc, và anh đã giành chức vô địch với ba chiêu đã loại bỏ được đối thủ!”
“…”
Nghe Lê Kiệt lần lượt giới thiệu từng người một. Lâm Thiên Quang, Từ Bạch Đình và Trương Thái Sơn đều bị sốc.
Sau đó, họ mới hiểu rằng những thành viên trong câu lạc bộ siêu xe này đều là ngọa hổ tàng long.
Có thể coi như vậy!
Điển hình là bốn thanh niên này, chỉ cần ra mặt, có thể một chấp mười người.
Ấy vậy mà bây giờ, họ đang cùng nhau đối phó với Lâm Thiệu Huy, tức là kết cục của anh sẽ cực kỳ bi thảm.
“Anh Thiệu Huy…”
Từ Bạch Đình và Trương Thái Sơn đang lo lắng, muốn thuyết phục đôi bên hòa giải. Nhưng họ biết rằng Lê Kiệt và những thiếu gia kia sẽ không chịu khuất phục.
Còn Lâm Thiên Quang thì cười trong lòng, như thể anh ta đã nhìn thấy viễn cảnh khổ sở của Lâm Thiệu Huy khi bị bốn người kia đánh cho hộc máu.
Ngay bây giờ!
Vào thời điểm đám người Lê Kiệt vẫn đang hốc hách.
Trong số bốn người đàn ông trẻ tuổi, Lý Vị Ương là cao thủ, nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ mặt vui đùa:
“Anh bạn, chúng tôi cướp điện thoại của mẹ anh thì anh có thể làm gì?”
Lí Vị Ương nói xong, liền cạnh ba người bên cạnh cười nói.
Như thể trong mắt bốn người, Lâm Thiệu Huy chỉ là con cá nằm trên thớt, cam chịu sự tàn sát của họ.
Nghe thấy điều này!
Khóe miệng của Lâm Thiệu Huy khẽ cong lên:
“Đập gãy chân!”
“Không chỉ bốn người ở đây, tất cả liên quan đến việc cướp điện thoại của mẹ tôi. Tôi sẽ từ từ đánh gãy chân từng người một!”
Cái gì?
Lời nói của Lâm Thiệu Huy khiến nụ cười trên mặt nhóm người Lý Vị Ương có chút cứng ngắc.
Sau đó họ bùng lên cơn thịnh nộ, chỉ muốn nguyền rủa.
Bỗng nhiên.
Bóng dáng Lâm Thiệu Huy nhanh như chớp, đột nhiên biến mất.
Như ảo ảnh!
Khi bốn người nhận thức được tình hình, Lâm Thiệu Huy đã đi đến chỗ họ.
“Không tốt! Rút lui thôi!”
Nhóm người Lý Vị ương sửng sốt, bọn họ thậm chí còn không nhìn rõ động tác của Lâm Thiệu Huy, sắc mặt thay đổi rõ rệt, vội vàng rút lui.
Mặc dù họ rất nhanh!
Lâm Thiệu Huy còn nhanh hơn!
“Các người có thể rút lui, nhưng phải để lại đôi chân của mình!”
Lời vừa dứt, Lâm Thiệu Huy xuất chiêu, vung chân quét ra.
Trong phút chốc, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người kinh ngạc.