Một câu nói đã làm sắc mặt của Dương Bằng đã thay đổi đáng kể.
Chết rồi?
Điều này là không thể, anh trai vừa ra lệnh cho anh ta không lâu, mới chỉ có một thời gian ngắn thôi, làm sao mà anh trai của anh ta, cậu cả nhà họ Dương ại chết?
“Ba, chuyện gì xảy ra vậy? Anh trai con chết như thế nào? Ai đã giết anh ấy?” Dương Bằng kinh hãi nhìn ba mình.
Không biết lý do tại sao, lời nói của Lâm Thiệu Huy cũng vang vọng trong tâm trí anh ta. “Anh của anh? Đã chết rồi!”
Ầm!
Nghĩ đến đây, Dương Bằng chỉ cảm thấy cơ thể mình run lên.
Anh nói đúng rồi!
Người tên Lâm Thiệu Huy nói rằng anh trai anh đã chết vậy mà anh trai anh ta thực sự đã chết.
Anh nói ba anh ta sẽ tự tát mình vậy mà ba đã thực sự tát anh ta!
Còn có nhà họ Dương cũng cúi đầu xin lỗi và tặng quà lớn.
Vậy mà người này nói đúng toàn bộ, làm thế nào mà có thể được!
“Lâm Thiệu Huy!” Đôi mắt của Dương Bằng đang nhìn chằm chằm vào ba mình, trong mắt anh ta hiện lên sự hoảng sợ và không thể tin được: “Ba! Cái chết của anh trai con có liên quan đến Lâm Thiệu Huy?”
“Các người quỳ xuống xin lỗi và tặng tòa nhà Galaxy cho anh ta có phải cũng liên quan đến người này không?”
Tí tách!
Tí tách!
Khi Dương Bằng nói những lời này, mồ hôi trên trán anh ta như thể vừa mở vòi nước ào ào chảy xuống.
Vẻ sợ hãi đối với Lâm Thiệu Huy bắt đầu lấp đầy trái tim anh ta, nhất là sau khi thấy ba anh ta gật đầu.
Ầm!
Hai mắt Dương Bằng tối sầm lại, suýt nữa đã ngất đi vì sợ hãi.
“Tại sao có thể xảy ra chuyện này được! Lâm Thiệu Huy kia, anh ta không phải là người ở rể của nhà họ Bạch ở thành phố Nam Giang sao? Anh ta sao lại có thể giết anh trai tôi khiến cho nhà họ Dương gặp khó khăn đây! Chuyện này làm sao có thể chứ?”
Cả người Dương Bằng gần như ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Vẻ mặt của anh ta đầy vẻ khó tin!
Mà nhìn thấy cảnh này, Dương Thiên Phùng ngồi ở một bên cũng cúi đầu, kinh hãi nói: “Mới một giờ trước, Lâm Thiệu Huy đến thăm nhà họ Dương của chúng ta!”
“Con có biết những người đi theo anh ta là ai không?”
Hả?
Dương Bằng sửng sốt, không ngờ Lâm Thiệu Huy lại có quen một số người ở thành phố Nam Lộc.
Đặc biệt, những người có thể khiến ba mình sợ hãi như vậy lại càng không thể tin được.
“Ba! Người mà Lâm Thiệu Huy dẫn đến là ai?”
Dương Bằng nhìn ba mình chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, suýt chút nữa đã nhảy lên tới cổ họng.
“Anh ta mang theo Mạc Vĩnh Đông người giàu có nhất tỉnh Nam Lộc và đầu não của tám đại tài phiệt!”
Cái gì!
Câu nói của Dương Thiên Phùng khiến Dương Bằng choáng váng.
Mạc Vĩnh Đông người giàu nhất Nam Lộc và đầu não của tám đại tài phiệt, mỗi người không ai yếu hơn ba mình.
Nhưng, nếu chỉ vẻn vẹn như thế này thì làm sao anh ta có thể chấn được nhà họ Dương và giết chết anh trai mình.
Chuyện kinh ngạc hơn vẫn còn Dương Thiên Phùng tiếp tục nói từng chữ: “Hơn nữa còn có nhân vật đứng đầu Nam Lộc… Lưu Chấn Hoàng!”
Ầm!
Nghe tên của Lưu Chấn Hoàng, Dương Bằng rùng mình một cái.
Đây là một nhân vật có thể một tay che trời ở Nam Lộc.
Tim Dương Bằng đập càng lúc càng nhanh, sự kinh ngạc trong mắt anh ngày càng đậm.
Tuy nhiên, trước sự kinh hoàng của anh ta thì ba anh ta vẫn chưa nói hết và tiếp tục: “Và... chiến thần Long Hổ!”
Hít!
Sau khi nghe đến tên của chiến thần Long Hổ, Dương Minh Tư bất giác hít một hơi, anh ta chỉ cảm thấy da đầu sắp nổ tung.
Chiến thần Long Hổ!
Hai nhân vật khủng bố của tám đại chiến thần của An Nam.
Hai người này, đừng nói ở Nam Lộc thậm chí ở An Nam đều là nhân vật hàng đầu, làm sao có thể theo Lâm Thiệu Huy đến nhà họ Dương?
Điều này đã hoàn toàn lật đổ tam quan của Dương Bằng.