Sắc mặt Tư Mã Yên Nhi thay đổi lớn, dù là năm mơ thì cô ta cũng không nghĩ đến, người được gọi là vua Huyết Ngục, lại là một tên không biết xấu hổ như vậy.
Bản thân mới gặp ông ta có một lần, ông ta liền tính toán lăng nhục mình, cái danh xưng người đàn ông mạnh nhất thế giới này giờ chỉ khiến người ta cảm thấy buồn nôn, khiến người ta kinh tởm!
Tình báo mà cô ta nhận được chắc chắn sai rồi, người đàn ông kia không thể là vua Huyết Ngục được, không thể là đồ vô sỉ bại hoại như vậy được.
"Cô gái, cô định tự mình cởi ra? Hay muốn tôi cởi giùm cô hả?"
Tên giả mạo kia nở nụ cười dâm đãng đi tới, xắn tay áo lên, đã sớm không thể kìm nén được mà muốn nhìn ngắm phong cảnh bên dưới chiếc váy kia của Tư Mã Yên Nhi.
Vẻ mặt và hành vi lưu manh đó, trực tiếp khiến cho Tư Mã Yên Nhi muốn ói! Sắc mặt Tư Mã Yên Nhi cũng lộ ra vẻ kinh hãi, trên khuôn mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt đi.
Không nên đến đây!
Ngay từ đầu cô ta không nên đến đây!
Còn lúc này, trong tâm trí của cô ta không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện hình bóng của Lâm Thiệu Huy.
Cô ta rõ ràng hận cái người đàn ông đã đoạt đi hơn hai mươi năm trinh tiết của mình, ấy thế mà hiện tại, lúc cô ta lâm vào cái giây phút tuyệt vọng, đau khổ nhất trong cuộc đời, cô ta lại nhớ đến anh!
Không thể nào!
Cái thằng đó, khiến người ta cảm thấy đáng ghét như vậy, bản thân sao có thể nghĩ đến anh? Mồm mép thì xấu xa, người thì vô lại, còn thường xuyên bắt nạt mình, cô ta không thể nghĩ đến anh được.
Nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh lúc này thì cô ta đã khóc đến mức không còn biết trời đất là gì nữa rồi. Trăm ngàn suy nghĩ, tất cả dồn lại thành một tiếng kêu khàn khàn: "Lâm Thiệu Huy, anh mau đến cứu tôi đi!"
Ầm!
Lời nói vừa rơi xuống, cửa lớn nhà họ Bạch đột nhiên bị người ta đạp tung! Hả?
Tiếng vang cực lớn này khiến cho những người đang có mặt ở đây đều phải giật mình một cái. Tất cả ánh mắt đều hướng về phía cửa lớn.
Lúc này Tư Mã Yên Nhi cũng thuận theo ánh mắt của tất cả người mà nhìn về phía cửa lớn. Sau khi cô ta nhìn thấy tên đáng ghét đang đứng ở cửa lớn, nước mắt của cô ta càng không chịu sự khống chế của bản thân mà điên cuồng rơi xuống.
Lâm Thiệu Huy!
Cái khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, trong mắt của Lâm Thiên Quang đột nhiên xuất hiện một tia phẫn nộ, hận không thể đem anh băm thành trăm mảnh!
Ngày đó, nếu không phải anh ta chạy nhanh, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào kết cục giống như Yên Tử Sơn, vì thế mà anh ta luôn canh cánh trong lòng.
Nhưng bây giờ không giống như trước nữa rồi, chỗ dựa của anh ta đến rồi, cái tên vô dụng trước mặt này sẽ không còn đường sống nào nữa!
Anh ta cười thâm hiểm, quay đầu nói với tên giả mạo: "Vua, cái thằng nhãi đó chính là thằng vô dụng Lâm Thiệu Huy kia! Mà đứa con gái đứng cạnh anh ta, là Bạch Tố Y chính là vợ của hắn, có phải đến rất đúng giờ không? Tối nay đôi mắt ngài đúng là có phúc hưởng bữa tiệc nhan sắc này rồi!"
Tên giả mạo liếc mắt nhìn qua, cái khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Tố Y, nhịp tim bỗng lỡ mất một nhịp!
Lại là một người đẹp tuyệt thế!
Xinh đẹp hơn gấp trăm lần so với những phụ nữ trước đây ông ta từng chơi qua!
Sau đó, ông ta liếm lưỡi một cách thô tục, dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm Bạch Tố Y: "Được được được, tối nay bản vương muốn một màn nồng nhiệt một nam hai nữ!”
"Lâm Thiệu Huy, các con mau đi đi! Không cần quan tâm đến chúng ta!"
Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân khóc đến đứt hơi khàn tiếng mà hét lên. Nhìn thấy khắp người bọn họ đều là vết thương, quỳ dưới đất, trên cổ còn vô cùng tủi nhục mà bị người ta tròng vào cái dây xích cho chó...
Con ngươi của Lâm Thiệu Huy đỏ vằn!
Ý nghĩ muốn giết người vô tận, vào lúc này điên cuồng hiện ra!
Mà chính lúc này, ông cụ nhà họ Bạch ngay lập tức khiển trách Lâm Thiệu Huy một cách hung dữ: "Hai tên tội đồ các người, thấy vua Huyết Ngục còn không mau quỳ xuống?"
Lâm Thiệu Huy đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt độc ác mà lạnh lẽo,sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tên giả mạo kia.
Thì ra, chính là tên giả mạo này đã giả mạo tên tuổi của mình, thậm chí còn tùy ý nhục mạ ba mẹ vợ của mình!
Sau đó, sắc mặt của tên giả mạo kia lạnh đi, dùng dáng vẻ cao cao tại thượng mà nhìn Lâm Thiệu Huy: "Mày, chính là cái đứa hỗn láo dám giả mạo tao?"
Tôi giả mạo ông?
Lâm Thiệu Huy đột nhiên rất muốn cười, xem ra tên này quá nhập tâm vào vở kịch này rồi, thật sự coi bản thân thành vua Huyết Ngục.
Mà nghe thấy lời này, đám người nhà họ Bạch chợt ớn lạnh, ông cụ nhà họ Bạch trực tiếp quỳ xuống, hết sức lo sợ nói: "Vua Huyết Ngục, chính là tên hỗn láo này đã giả mạo ngài, nhưng tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến nhà họ Bạch chúng ta cả, cầu xin vua Huyết Ngục đừng vì bọn chúng mà trút giận lên người nhà họ Bạch!"
"Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, đều là tên vô dụng này muốn tìm đường chết, nhà họ Bạch chúng tôi hoàn toàn không biết chút gì cả, cầu xin vua Huyết Ngục, nếu muốn giết thì hãy giết bọn họ đi!"
"Nhà họ Bạch chúng tôi đích thân áp giải hai tên tội đồ này cho vua Huyết Ngục để tạ tội, khẩn cầu vua Huyết Ngục bỏ qua cho nhà họ Bạch chúng tôi!"
Giờ phút này, tất cả người trong nhà họ Bạch đều ngay ngắn quỳ xuống, trên mặt tràn đầy sự kinh sợ, hoảng hốt.
Bởi vì tất cả bọn họ đều biết rõ, vua Huyết Ngục rốt cuộc đáng sợ đến mức nào. Chỉ cần một câu nói của người này, đủ để khiến cho cả nhà họ Bạch bọn họ biến mất vĩnh viễn, tan thành mây khói ở trên cái thế giới này!
"Có thể!"
Nghe thấy lời này, tên giả mạo bỗng nhiên phát ra tiếng cười dâm đãng, sau đó nhìn chằm chằm Bạch Tố Y lên tiếng: "Chỉ cần... Cô ta hầu hạ tôi một đêm là được!"