Cho dù là Bạch Tố Y ngồi ở ghế phụ hay là vợ chồng Bạch Tuấn Sơn ngồi ở ghế sau, tất cả bọn họ vẫn chưa tỉnh táo lại sau cú sốc vừa rồi.
Lâm Thiệu Huy một mình đánh hai mươi người, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác.
Năm Sẹo uy danh lừng lẫy lại cung kính với Lâm Thiệu Huy.
Tất cả những điều này đều lọt vào tầm mắt bọn họ, chỉ cảm thấy trên người cậu con rể này được phủ một bức màn thần bí.
Trở nên xa lạ như vậy.
Thần bí như vậy.
Rất lâu sau.
Bạch Tố Y cuối cùng không kiềm nổi những tò mò trong lòng, đành mở miệng nói:
“Lâm Thiệu Huy, lẽ nào anh không định giải thích một chút sao?”
Giải thích?
Lâm Thiệu Huy hơi ngơ ngác, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt của vợ chồng Bạch Tuấn Sơn, lúc này mới cười nói:
“Ba, mẹ! Hai người đừng dùng ánh mắt đó nhìn con, trước đây con từng học võ, có điều bây giờ quên rồi.”
Cái gì?
Quên rồi?
Nghe thấy câu này, hai vợ chồng Bạch Tuấn Sơn không khỏi bất lực.
Một mình tay không đánh lại hơn hai mươi người đàn ông vạm vỡ tay cầm gậy gộc, đánh gãy hết một tay một chân mà vẫn còn mặt mũi nói đã quên hết võ rồi hả?
Vậy nếu như cậu ta chưa quên, có phải là giết hai mươi người này đơn giản như giết gà giết chó không?
Khóe miệng Bạch Tuấn Sơn khẽ giật giật, muốn nói gì đó, có điều cuối cùng vẫn không nói ra.
Chỉ có Bạch Tố Y tiếp tục hỏi:
“Chúng ta không vội bàn chuyện anh biết võ, chúng ta nói về việc tại sao anh lại quen biết Năm Sẹo trước đi!”
Hử!
Nghe thấy hai từ Năm Sẹo, vợ chồng Bạch Tuấn Sơn ngồi phía sau lập tức dựng thẳng tai.
Đó chính là hung thần của khu bắc.
Bọn họ không thể nào tưởng tượng được tại sao Lâm Thiệu Huy lại quen biết với Năm Sẹo.
“Vợ ơi, không phải mấy ngày trước anh bị bắt vào nhà giam sao?” Lâm Thiệu Huy khẽ mỉm cười, sau đó bình tĩnh nói:
“Vừa hay được phân cùng buồng giam với tên đầu trọc đó! Lúc đó anh ta định dạy dỗ anh, sau đó anh lấy lý lẽ thuyết phục anh ta, dạy dỗ anh ta tử tế và cảm hoá anh ta rồi!”
Cái gì?
Nghe những lời Lâm Thiệu Huy nói, khoé miệng cả gia đình ba người Bạch Tố Y lại một lần nữa co giật.
Cảm hoá?
Bọn họ không thể tưởng tượng được rằng một kẻ nhẫn tâm với lưỡi dao nhuốm máu như Năm Sẹo lại có thể được người khác cảm hoá bằng lời nói.
“Lâm Thiệu Huy, anh coi em là đồ ngốc hả?”
Bạch Tố Y tức giận đến nỗi đỏ bừng mặt, hung ác trừng mắt nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Nói, có phải anh từng đánh anh ta không? Nếu không thì sao anh ta lại khách sáo với anh như vậy?”
Không chỉ có Bạch Tố Y.
Đến vợ chồng Bạch Tuấn Sơn cũng nghĩ như vậy.
Chỉ là nghe thấy câu này.
Lâm Thiệu Huy vội lắc đầu, trịnh trọng nói:
“Vợ ơi, trời đất chứng giám, anh không phải loại người bạo lực đó đâu! Anh chưa từng động vào một ngón tay của người đó.”
Anh thật sự không nói dối.
Dù sao thì không cần động tay cũng đã khiến tên Năm Sẹo đó sợ chết khiếp rồi, nếu như anh thật sự ra tay với Năm Sẹo thì có khi tên đó đã vào quan tài rồi ấy chứ.
Hử?
Bạch Tố Y hơi nhíu mày, cô nhìn nét mặt của Lâm Thiệu Huy, cảm giác anh không hề nói dối.
Chỉ là cô vẫn khó có thể tin được chuyện đối phó với loại người như Năm Sẹo lại không cần bạo lực, chỉ dựa vào lời nói lại có thể cảm hoá được đối phương.
Điều này thật quá sức tưởng tượng.
“Được rồi! Nếu đã nói rõ ràng rồi thì không sao nữa!” Lúc này, Bạch Tuấn mỉm cười.
Mặc dù gặp phải một cảnh tượng kinh hãi, nhưng Bạch Tuấn Sơn càng nhìn con rể của mình thì càng hài lòng.
Không chỉ có ông!
Ánh mắt Thẩm Ngọc Trân bên cạnh cũng hiền hoà hơn nhiều:
“Tên nhóc nhà cậu sau này bớt bớt lại chút đi, lần này nhất định là cậu đắc tội với người nào đó nên người ta mới muốn xử lý cậu!”
“Nếu như còn có lần sau, chúng tôi cũng không giúp nổi cậu đâu!”
Mặc dù Thẩm Ngọc Trân nói hơi gay gắt, nhưng nụ cười trên miệng khó mà giấu được.
Gia đình bốn người nhanh chóng về đến nhà, mở ti vi lên.
Lúc này, một tin tức trên ti vi khiến cả gia đình bốn người giật mình.
“Đài này tiếp tục đưa tin, cuộc thi đấu giữa Đông - Tây y!”
“Dựa theo tin tức vừa phát, chuyên gia Đông y - ông Cao Chí Viễn thách đấu lại chuyên gia Tây y - Mike! Nghe nói, người tham gia thi đấu Đông y lần này là một vị bác sĩ họ Lâm!”
“Vị bác sĩ họ Lâm này, thân phận thần bí, lai lịch không rõ ràng, nhưng được vị bác sĩ đầu ngành số một trong thành phố như Cao Chí Viễn vô cùng sùng bái, gọi là thần y Lâm!”