Khi bác sĩ cấp cứu kia lời ra lời không thể tin như vậy.
Ầm!
Như một tiếng nổ, tất cả người xung quanh đều trở nên hoang mang bối rối.
Nối xương trong vòng 30 giây, đến cả ông Viễn, viện trường bệnh viện Trung - Tây Ivan cũng không thể làm được như vậy.
Mà bây giờ người thanh niên trước mắt đây lại dễ như trở bàn tay mà thực hiện được.
Chấn động!
Khó mà tin nổi!
Giờ phút này, bất kể là ánh mắt của đám người Bạch Tuấn Sơn hay người xung quanh khi nhìn Lâm Thiệu Huy đều là dáng vẻ tựa như nhìn thấy quỷ, vừa nghi ngờ không rõ vừa chấn động không thôi.
Không chỉ vậy.
Vị bác sĩ cấp cứu kia hình như vẫn đang hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Trên mặt anh ta từ ngạc nhiên đến chấn động, cuối cùng vẫn nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, run rẩy hỏi:
"Vừa rồi là tôi đè mạch giúp anh?"
Lâm Thiệu Huy gật đầu
"Vừa rồi anh chỉ dùng 30 giây để nối xương lại?"
Lâm Thiệu Huy lại gật đầu.
Xác nhận lại những chuyện mình nhớ đều là thật, vị bác sĩ kia tựa như muốn ngã ngồi trên mặt đất
"Trời ạ, thành... thành công! Thật sự thành công nối xương trong 30 giây! Đây thật là chuyện không tưởng mà!"
"Còn nữa, vừa rồi hình như tôi giống như là bị... thôi miên?"
Đến đây vị bác sĩ cau mày.
Mà hơn cả vậy là cảm giác lạnh lẽo sau lưng, sự nghi ngờ và sợ hãi đối với Lâm Thiệu Huy đã tràn đầy trong lòng anh ta.
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại không hứng thú với mấy suy nghĩ trong lòng anh ta, lúc này anh quay về phía hai y tá:
"Bây giờ có thể đưa mẹ tôi lên cáng rồi chứ?"
"Được... được... ngay đây!"
Hai người y tá kia đến lúc này mới nhanh chóng hoàn hồn lại.
Ánh mắt hai người nhìn Lâm Thiệu Huy đã hoàn toàn thay đổi.
Ngưỡng mộ!
Sợ hãi!
Tựa như đang nhìn ma quỷ mà cũng như đang nhìn thần thánh vậy.
Thầm Ngọc Trân được đưa lên xe cấp cứu, Lâm Thiệu Huy, Bạch Tố Y cùng Bạch Tuấn Sơn cũng theo lên xe.
Xe hú đèn rồi nhanh chóng di chuyển đến bệnh viện Trung – Tây Ivan của Lâm Thiệu Huy.
Khi xe tới bệnh viện Trung – Tây Ivan.
Đau nhức trên đùi Thẩm Ngọc Trân đã từ từ giảm bớt, bà cũng dần tỉnh lại.
Lâm Thiệu Huy!
Sau khi nghe hết mọi chuyện, ánh mắt bà nhìn về Lâm Thiệu Huy lóng lánh nước mắt.
Ẩn chứa trong đó là kích động, cảm tạ và vui mừng.
"Mẹ, lát nữa vào bó bột cố định xương cốt thì không sao nữa rồi." Lâm Thiệu Huy khẽ mỉm cười nói với bà ta.
Nghe nói vậy, trong lòng Thẩm Ngọc Trân vô cùng ấm áp, nhanh chóng gật đầu một cái:
"Thiệu Huy, khổ cho con rồi!"
Giờ phút này, ánh mắt bà nhìn Lâm Thiệu Huy mới đúng là ánh mắt của ba mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Rất nhanh sau mọi người đỡ Thẩm Ngọc Trân xuống khỏi xe.
Bất quá lúc đó họ lại thấy một chiếc Bentley dừng ở bãi đậu xe bệnh viện.
Sau đó, một nữ nhân đậm mùi phấn son kéo theo một tên thanh niên ăn diện lòe loẹt xuống xe.
"Đúng rồi… Là bọn họ! Là chiếc xe kia!"
Bạch Tuấn Sơn nhìn chiếc xe kia cùng hai người vừa bước xuống, liền hét lên.
Cái gì?
Một câu nói đã khiến sắc mặt Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y hoàn toàn biến đổi.
Bọn họ không ngờ tới, đám người gây tai nạn này chẳng những không bỏ trốn mà còn nghênh ngang xuất hiện ở bệnh viện.
Nhưng không chỉ vậy.
Lời của Bạch Tuấn Sơn cũng khiến đôi nam nữ kia chú ý đến.
Bọn họ quay đầu thấy Bạch Tuấn Sơn cùng Thẩm Ngọc Trân trên băng ca, người phụ nữ đậm mùi phấn son kia liền nhận ra hai người.
"Ồ, đây không phải là hai người vừa bị đụng sao?"
"Sao vậy? Vừa rồi đụng một cái, mà vẫn không đụng chết các người à?"