Cái gì?
Câu nói kia của Trương Bác Vũ làm cho trong lòng Đoạn Thần lộp bộp một phát.
Lúc nãy anh đi ra ngoài không có dẫn vệ sĩ theo.
Trong lòng anh nghĩ dựa vào thân phận của mình đã đủ để xông pha, nhưng như thế nào cũng không ngờ tới lại gặp phải tên điên như Lâm Thiệu Huy.
Khi thấy bàn tay Lâm Thiệu Huy lại được giơ lên lần nữa, Đoạn Thuần chỉ cảm thấy da đầu run lên một trận, sợ hãi triệt để.
Anh biết rõ nếu cứ đánh tiếp như vậy, mặt của anh sẽ không thể hỏng hơn: “Không… không nên đánh tôi! Tôi biết sai rồi, tôi đã biết sai rồi!”
Đoạn Thuần giơ hai tay của mình lên và ngăn trước khuôn mặt đầy hoảng sợ của anh.
Cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này, lúc này, Lâm Thiệu Huy mới ngừng tay lại: “Cậu thật sự biết sai rồi sao?”
Giọng nói rét lạnh như băng, rơi vào tay Đoạn Thuần tựa như âm thanh của chết chóc, làm cho thân thể của anh không nhịn được phải run rẩy.
Tên này thật sự chính là một tên điên!
“Tôi… tôi biết rồi, tôi xin lỗi Bạch Tố Y, tôi xin lỗi cả nhà các người!”
Đoạn Thuần ôm lấy mặt của mình, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy tràn đầy sợ hãi.
Đến lúc này, Lâm Thiệu Huy mới hài lòng gật đầu.
“Như thế, tôi sẽ tha cho cậu!”
Chỉ một câu đã làm cho trong lòng Đoạn Thuần thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh cố sức vùng vẫy đứng lên từ trên mặt đất, kế tiếp lảo đảo đi đến cửa ra vào ở ngoài sân.
Lúc anh đi đến cửa thì không nhịn được quay về phía Lâm Thiệu Huy mà hung hăng nhổ một ngụm máu: “Tên kia, mối thù này Đoạn Thuần tôi sẽ nhớ kỹ!”
“Đáng tiếc bọn nghèo hèn các người, cho dù các người đánh tôi thì đã sao! Ngày mai, tôi vẫn có thể đi xem buổi hòa nhạc, còn các người… hừ!”
Câu nói của Đoạn Thuần tràn ngập sự mỉa mai.
Chẳng qua, anh vừa nói xong câu này, một giọng nói truyền đến từ phía cửa: “Xin hỏi, có ai ở đây không?”
Hả?
Câu hỏi kia làm cho Đoạn Thuần và tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ. Mọi người nhốn nháo quay đầu nhìn lại phía cửa, lập tức họ nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc đồ tây đang đứng ở cửa, mặt mũi đầy cung kính mà hỏi.
“Ồ… Trợ lý Dung? Sao chị lại đến đây?”
Khi Đoạn Thuần nhìn thấy người phụ nữ trung niên thì lập tức sững sờ.
Bởi vì đối phương chính là trợ lý riêng của nữ danh ca Châu Á Phương Y Thần - Lý Dung!
Chị ấy được tất cả mọi người trong ngành giải trí tung hô là trợ lý riêng nổi tiếng nhất. Có thể nói, Phương Y Thần có thể nổi tiếng khắp Châu Á, ngoại trừ bài nhạc do Lâm Thiệu Huy sáng tác, không thể bỏ qua công lao của Lý Dung.
Đoạn Thuần đau khổ theo đuổi Phương Y Thần đã ba năm, đương nhiên anh giao tiếp không ít với Lý Dung.
Nhưng hiện tại anh không cách nào nghĩ tới đối phương vậy mà có thể tìm đến nơi này.
“Trợ lý Dung! Chị tìm tôi ư? Hay là Y Thần tìm tôi?”
Khuôn mặt bầm tím của Đoạn Thuần đầy vẻ vui sướng kinh ngạc và kích động.
Trong mắt cậu ta, nơi này chỉ có bản thân quen biết với Lý Dung, sỡ dĩ đối phương đến đây nhất định là vì tìm mình không thể nghi ngờ.
Hơn nữa, rất có thể là do Phương Y Thần bày mưu đặt kế.
Nữ thần của mình đến tìm mình, lúc này, Đoạn Thuần vui sướng đến mức thiếu chút nữa bay lên.
Nhưng mà!
“Cậu là… Đoạn Thuần?”
Lý Dung mất cả buổi mới nhìn ra được người mặt mày xanh tím này chính là Đoạn Thuần, sau đó kinh ngạc nói: “Tại sao cậu lại biến thành như vậy?”
“Trợ lý Dung, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, Y Thần tìm tôi ư? Hiện tại cô ấy đang ở đâu?” Giây phút này Đoạn Thuần gần như đã quên mất chuyện mình bị đánh.
Trong mắt anh, nữ thần mới là quan trọng nhất.
Nhưng mà, Lý Dung lại lắc đầu: “Xin lỗi, cậu Đoạn Thuần, lần này tôi đến đây không phải vì tìm cậu!”
Cái gì?
Đoạn Thuần ngơ ngác.
Không phải tìm mình?
Vậy Lý Dung có thể tìm ai chứ?
Chẳng qua, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Đoạn Thuần, chỉ thấy Lý Dung nhìn thấy Bạch Tố Y thì sau đó mặt mày đầy vẻ vui sướng chạy lên và cung kính nói: “Cô chính là cô Bạch Tố Y đúng không?”
“Từ lâu cô Y Thần đã nghe nói đến tên của cô, hôm nay tôi đến đây là do cô Y Thần uỷ thác, đưa bốn chiếc vé VVIP tặng cho một nhà các người! Mong rằng mọi người sẽ có mặt vào buổi hoà nhạc tối ngày mai!”
“Ầm!”
Lời này vừa nói ra khiến cho toàn trường ngơ ngác.