Giờ phút này là lúc mà trước nay Cao Thánh Viễn chưa từng sợ tới vậy, dù sao ở đây cũng là địa bàn của Năm Sẹo, nếu như bên kia nảy sinh ý muốn giết người, như vậy anh ta chỉ có thể nằm ở đây.
Nhưng nghe anh ta nói như vậy!
Lâm Thiệu Huy lại cười.
“Thật sự điều kiện gì anh cũng đồng ý sao?”
Hả?
Nghe Lâm Thiệu Huy nói câu đó, hai mắt Cao Thánh Viễn sáng lên, biết cơ hội của mình tới nên vội vàng nịnh bợ:
“Ngài... ngài Thiệu Huy, ngài cứ việc nói, cho dù là tiền tài hay gái đẹp! Cao Thánh Viễn tôi tuyệt đối sẽ giúp ngài làm được!”
Cao Thánh Viễn vô cùng thức thời.
Với anh ta mà nói, rời khỏi chỗ này trước mới là quan trọng.
Chỉ có thể lừa dối cho qua, đến lúc đó nghĩ cách đối phó Lâm Thiệu Huh sau, vốn dĩ cũng không muộn.
Mà nhìn một màn này!
Lâm Thiệu Huy lại cười:
“Thật ra điều kiện của tôi rất đơn giản!”
Một câu nhưng đủ khiến cho trái tim của Cao Thánh Viễn và mọi người xung quanh muốn vọt lên tới cổ họng.
Bên cạnh trên mặt từng người trong đám người Chó săn nhỏ cũng tràn đầy chờ mong, họ đã bị Năm Sẹo dọa cho tiểu ra quần rồi, nên đã sớm không chờ nổi mong muốn Cao Thánh Viễn đồng ý điều kiện của Lâm Thiệu Huy để họ có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Chỉ là câu nói kế tiếp của Lâm Thiệu Huy lại khiến trái tim của họ chìm xuống đáy cốc.
“Đó chính là đánh gãy hết hai tay hai chân của đám các người thôi mà!”
Cái gì!
Lâm Thiệu Huy vừa nói câu này, đã khiến cho sắc mặt của mọi người ở đấy đều thay đổi.
Tất cả mọi người đều phải bị đánh gãy!
Phải biết rằng ở đây chỉ tính người Cao Thánh Viễn mang tới đã hơn ba mươi bốn mươi, thêm Cao Thánh Viễn và nhóm người Chó Săn nhỏ.
Cái này... Sao có thể chứ?
Cao Thánh Viễn lập tức tưởng rằng Lâm Thiệu Huy đang đùa nên nói:
“Ngài... ngài Huy, chúng tôi không muốn nói đùa được không ạ? Dù sao, chúng tôi cũng vừa hợp tác với tập đoàn Bạch Kỳ của các anh, xin cho chúng tôi chút thể diện đi!”
Tiếng nói của Cao Thánh Viễn vừa dứt, lại có một màn khiến anh ta khó tin xuất hiện.
“Lên!”
Năm Sẹo nghe lời nói của Lâm Thiệu Huy thì không hề dị nghị gì cả.
Ông ta vung tay lên cho phía dưới!
Đùng!
Hơn trăm người lực lưỡng mặc áo trắng giống như một đống cái đầu hổ ác bá, lao về đám người Cao Thánh Viễn một cách điên cuồng.
“Không!”
“A!”
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, trực tiếp vang vọng cả góc trời.
Cao Thánh Viễn hoảng sợ nhìn nhóm người Năm Sẹo mang tới xông vào họ như hổ thấy bầy dê, gậy gộc vung vẩy rồi tay chân vung vẩy từng tiếng động nhỏ vụn không ngừng vang vọng.
“Thật? Cái này... Tên này không phải nói đùa mà là thật sao?”
Cao Thánh Viễn hoàn toàn bị dọa ngốc.
Phải biết rằng anh ta dẫn theo gần ba mươi bốn mươi thủ hạ, nếu như đánh gãy hai tay hai chân của họ vậy cái này đúng là sự kiện lớn ở thành phố Nam Giang.
Nhưng mà!
Lời Lâm Thiệu Huy nói giống như sắt.
Cho dù là Năm Sẹo hay tên thủ hạ của Năm Sẹo, vốn dĩ không ai dám làm trái.
Điên cuồng tấn công!
Tiếng xương cốt vỡ vụn thành từng mảnh không ngừng vang vọng!
Cao Thánh Viễn chỉ có thể đứng nhìn thủ hạ bên cạnh mình càng ngày càng ít.
Cho tới khi Chó Điên đánh gãy tay chân của đám thủ hạ cuối cùng của anh ta mới dừng lại.
Bịch bịch!
Một đám đàn ông lực lưỡng áo màu trắng giống như bầy hổ hung tợn điên cuồng xông tới chỗ anh ta.
“Không!”
Cao Thánh Viễn thét ra một tiếng thảm thiết, cả người hoàn toàn bị bao phủ bởi từng người mặc đồ trắng kia.
Chiến đấu thảm hại đầy máu.
Đối với tất cả những thứ này, Lâm Thiệu Huy vốn dĩ không thèm chú ý tới.
Giờ phút này anh và Năm Sẹo dẫn theo Huân Nhi và bà cụ mù đi tới một chỗ yên tĩnh hơn.
Nghe tiếng kêu thảm thiết bên kia, sắc mặt bà cụ mù trắng bệch như tờ giấy