Lúc này, sau khi nhìn thấy móng vuốt sói của mình bị một bàn tay làm nổ tung thì Huyết Lang lập tức cảm thấy tóc gáy dựng đứng lên.
Có một loại cảm giác khủng hoảng vô biên nổi lên trong lòng anh ta, nhất thời khiến anh ta lui về phía sau mấy bước.
Anh ta nhìn Lâm Thiệu Huy, giọng nói tràn đầy trịnh trọng:
"Cậu trai trẻ, cậu... rốt cuộc cậu là ai?"
Huyết Lang chính là người đã chấm dứt sự tồn tại của một tông sư.
Anh ta có thể chắc chắn rằng người đang đứng trước mặt anh ta nhất định không phải nhân vật tông sư bình thường, nếu không thì anh tuyệt đối sẽ không có khả năng làm nổ tung móng vuốt sói của mình.
Nghe thấy vậy, Lâm Thiệu Huy khẽ cười, từng bước đi về phía Huyết Lang:
"Thân phận của tôi sao?"
"Cậu còn chưa có đủ tư cách để biết đâu!"
Cái gì!
Câu nói này của anh vô cùng ngạo nghễ mà lại cuồng vọng, khiến cho cơ thể Huyết Lang có chút giật mình.
Anh ta bị chọc tức đến phát cười.
Đối với anh ta, một sát thủ khủng bố trẻ tuổi nhất Đông Á, những lúc bình thường chỉ có anh ta là người có thể kiêu căng ngạo mạn, nhưng hiện tại đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người dám kiêu ngạo trước mặt anh ta như vậy.
Vào lúc này, Huyết Lang duỗi cái lưỡi đỏ tươi và liếm đôi môi nứt nẻ của mình ra, đôi mắt của anh ta bùng lên tinh thần chiến đấu cao độ:
"Được, tốt lắm! Cậu rất kiêu ngạo, vậy thì tôi cũng sẽ cho cậu một cái chết rất thê thảm!"
Nói xong, Huyết Lang thả lỏng bàn tay, anh ta lấy ra một cái móng vuốt sói khác và ném nó xuống đất phát ra tiếng kêu leng keng.
Sau đó, trước sự chứng kiến trang nghiêm của mọi người, anh ta quỳ xuống và mở chiếc túi da rắn của mình ra.
Túi da rắn!
Nhìn thấy cảnh này, Khổng Sanh và những người khác bên cạnh đều co rút đồng tử lại.
Bọn họ đã nghe rất nhiều tin đồn về Huyết Lang.
Áo phông, quần jean, giày vải, túi da rắn!
Đây gần như là tiêu chuẩn cho Huyết Lang.
Hầu như mỗi khi thực hiện nhiệm vụ giết người, Huyết Lang đều mang trên lưng một chiếc túi da rắn, nhưng nó chưa một lần được mở ra và không ai biết trong túi da rắn này có gì.
Điều khiến cho đám người Khổng Sanh không thể tưởng tượng được chính là vào lúc này, tông sư Huy vừa mới xuất hiện đã có thể ép Huyết Lang phải làm đến mức độ này.
"Chẳng lẽ tông sư Huy cũng là tông sư đỉnh cấp sao?"
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khổng Sanh và mười võ sư hàng đầu khác bất chợt sáng lên.
Mà bên cạnh, sau khi Hổ Huyết và Hắc Sinh nhìn thấy cảnh này, khóe miệng hai người không khỏi hiện lên một tia chua xót nồng đậm.
"Hắc... Hắc Sinh, tao sai rồi! Tao thực sự sai một cách vô cùng nghiêm trọng!"
Hổ Huyết cảm thấy như thể bản thân bị giáng một cái tát mạnh.
Trước đây, ở trong mắt anh ta, Lâm Thiệu Huy chỉ là một gã biết mấy công phu mèo ba chân không hơn không kém.
Thậm chí cô chủ của anh ta còn nói nếu anh ta và Hắc Sinh hợp lực lại với nhau thì cũng không chắc có thể khiến cho Lâm Thiệu Huy bị thương, hai người bọn họ chắc không chống nổi quá ba chiêu. Lúc đó, nghe thấy như vậy, trong lòng anh ta vô cùng tức giận.
Nhưng bây giờ!
Phục rồi!
Anh ta đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Không nói đến ba chiêu, Hổ Huyết có thể chắc chắn cho dù anh ta cùng Hắc Sinh hợp lực thì khi Lâm Thiệu Huy ra tay, e rằng bọn họ khó mà sống sót qua một chiêu của anh.
"Tao cũng phục rồi! Tao thật sự không ngờ cậu ấy còn trẻ như vậy đã đạt tới cấp bậc tông sư đỉnh cấp, thậm chí lại còn dồn Huyết Lang đến tình cảnh phải dùng đến chiêu thức cuối cùng!"
Hắc Sinh nhìn theo bóng lưng của Lâm Thiệu Huy, lúc này trong đáy lòng anh ta tràn đầy kính nể và ngưỡng mộ.
Rầm!
Ngay tại thời điểm cả hai đang nói chuyện thì một âm thanh lớn vang lên, ngay lập tức mọi người nhìn thấy Huyết Lang lấy ra hai đồ vật từ trong túi da rắn.
Một cái là mai!
Một cái là gai!
"Đây là... giáp mai rùa đen ngàn năm tuổi sao?"
Sau khi nhìn thấy bộ giáp, Khổng Sanh và những người khác khó có thể tin vào mắt mình.
Rùa đen nghìn năm tuổi có mai cực kỳ cứng, đặc biệt càng có nhiều đường vân trên mai rùa thì đồng nghĩa với việc mai rùa càng ngày càng cứng.
Mà chiếc giáp mai rùa đen mà Huyết Lang lấy ra chằng chịt và dày đặc đường vân, không thể nghi ngờ gì nữa, đó chắc chắn là mai của một con rùa đen ngàn năm tuổi