Giờ phút này, trên mặt của Điền Thái Tử tràn đầy nhiệt tình nói với Bạch Tố Y:
"Trước đó, nhóm người của chúng tôi ở Nam Giang bị Anh Thiệu Huy đánh gãy chân, nhóm người thái tử ở Nam Giang."
"Chúng tôi vẫn vô cùng xấu hổ về những gì đã xảy ra hồi đó."
Chà.
Gãy chân.
Lời nói của Điền Thái Tử một lần nữa khiến cho tất cả các khách mời trong phòng náo động.
Việc Bọn người Điền Hạo bị gãy chân từng gây ra một làn sóng đồn đoán khó tin ở thành phố Nam Giang.
Tất cả người dân ở thành phố Nam Giang chỉ biết rằng nhóm công tử của Điền Hạo đã gây ra vụ lộn xộn lớn ở thành phố Giang Nam và họ bị đánh gãy chân.
Trở về trong đau đớn.
Nhưng tất cả mọi người đều không thể ngờ rằng sự việc này thực sự là do Lâm Thiệu Huy, chồng của Bạch Tố Y thực hiện.
Chuyện này, làm sao có thể xảy ra.
Một người ở rể nho nhỏ đã đánh gãy chân nhóm cấp cao của đảng thái tử Nam Giang, nhưng anh vẫn bình an vô sự, vẫn còn sống vui vẻ như trước, không hề bị Điền Thái tử tài phiệt và các công tử khác trả thù.
Đối với mọi người ở đây giống như một điều viển vông.
"Không... không thể."
Sau khi Trương Viễn Mà nghe nói như thế, anh ta gần như sợ hãi muốn tiểu ra quần.
Chúa ơi!
Đây là Điền Hạo, Lê Kiệt và các thành viên đảng thái tử khác, đằng sau mỗi người bọn họ là dòng họ lớn hạng nhất ở thành phố Nam Giang.
Còn Lâm Thiệu Huy chỉ là ở rể, không hơn không kém, sao anh ta có thể to gan lớn mật đánh gãy hai chân của Bọn người Điền Hạo.
"Tên này là một kẻ mất trí. Nhất Định là một kẻ mất trí."
Mồ hôi trên trán Trương Viễn lăn từng giọt chảy xuống không ngừng.
Đặc biệt, dường như anh ta nghĩ đến điều gì đó, cả người run lên:
"Chẳng lẽ, chuyện Nhà họ Dương xin lỗi thật sự liên quan đến Lâm Thiệu Huy?"
Bùm.
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, toàn bộ khuôn mặt Trương Viễn hiện lên vẻ kinh ngạc và kinh hãi.
Nhưng lúc này không có ai chú ý tới vẻ mặt của Trương Viễn, mọi người xung quanh đều nhìn Bạch Tố Y, Bọn người Điền Hạo.
"Cô Bạch, anh Thiệu Huy có ở đây không?"
Trên mặt Điền Hạo nhìn Bạch Tố Y đầy nhiệt tình.
Nhưng khi anh ta nói ba từ “anh Thiệu Huy”giọng anh ta hơi run.
Dường như chỉ cái tên này thôi cũng khiến anh ta cảm thấy sợ hãi.
Anh Thiệu Huy?
Nghe xưng hô của Điền Hạo với Lâm Thiệu Huy, mọi người xung quanh đều sững sờ.
Họ không thể tưởng tượng được làm thế nào mà Bọn người Điền Hạo lại tôn trọng kẻ đã đánh gãy chân mình như vậy. Đây chính là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“Lâm Thiệu Huy ở đây, nhưng anh ấy không lên, đợi tôi ở bãi đậu xe.” Bạch Tố Y không nghĩ ngợi nhiều trực tiếp trả lời.
Bãi đậu xe?
Nghe vậy, đám người Điền Hạo đều giật mình, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà cúi đầu với Bạch Tố Y nói:
“Được rồi. Vậy thì chúng tôi sẽ không làm phiền cô Bạch Tố Y nữa. Lần này, tôi hy vọng cô Bạch Tố Y có thể chơi vui vẻ."
Sau khi nói xong, Điền Hạo, Lê Kiệt và những người khác xoay người nối đuôi nhau rời khỏi phòng.
Không chỉ bọn họ, mà ngay cả Dương Bằng cũng bỏ đi cùng bọn họ.
Cho đến khi những người này rời đi, toàn bộ phòng đã sôi sục hoàn toàn.
Tất cả các khách mời như sao vây quanh mặt trăng, lập tức đi về phía Bạch Tố Y.
Những lời tâng bốc liên tục được thốt ra từ miệng họ.
"Cô Bạch Tố Y, thật không ngờ cô lại quen biết Điền Thái Tử. Hơn nữa, bọn họ cò cung kính với cô như vậy.”
"Đúng vậy, cô Bạch Tố Y, chồng cô làm gì vậy? Làm sao anh ta lại lợi hại như thế? Ngay cả chân của Điền Thái tử và những người khác cũng dám đánh gãy."
"Má ơi, thật không thể tin được. Trước đây, người ở Nam Giang chúng tôi đều đoán xem ai là người mạnh mẽ như vậy. Hóa ra là chồng của cô Bạch Tố Y.”
"..."