Tất cả mọi người đều thấy rõ hành động nắm chặt hai tay của Robert khi nói câu này. Trên khuôn mặt già nua kia lộ rõ vẻ căng thẳng hồi hộp. Dường như ông ấy đang hỏi thăm tin tức của một nhân vật lớn vậy.
“Bức tranh này là... là... con rể của tôi đưa cho tôi...” Bạch Tuấn Sơn luống cuống.
Cho tới giờ ông ta vẫn không thể nào tưởng tượng được mình sẽ được nói chuyện với bậc thầy quốc tế như thế này.
“Con rể?”
Robert giật mình, sau đó kích động hỏi: “Ông... ông Tuấn Sơn à, tôi có thể gặp con rể ông một chút được không?”
“Soạt, soạt, soạt!”
Nghe thấy câu này, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy đang đứng bên cạnh. Ngay cả Bạch Tuấn Sơn cũng nhìn về phía anh với ánh mắt xin ý kiến. Dù sao đối với ông ta mà nói việc nói chuyện với bậc thầy quốc tế như Robert là chuyện quá khó khăn.
Thấy cảnh này, Lâm Thiệu Huy chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó chậm rãi bước tới, lạnh lùng nói: “Ông già, ông tìm tôi à?”
“Cái gì?”
Nghe thấy anh gọi Robert là ‘ông già’, Bạch Tuấn Sơn và đám Chu Văn Thanh cảm thấy đầu mình như bị sét đánh, suýt nữa bị dọa ngây người. Đây là quản lý của Bảo tàng Triển lãm Toàn cầu, người được thế giới vô cùng kính trọng, bậc thầy quốc tế. Thế mà Lâm Thiệu Huy lại dám xưng hô như vậy, chẳng có chút kính trọng nào, ngược lại còn lộ ra vẻ trêu chọc.
“Thằng nhãi này điên rồi sao?”
“Thằng ngu đáng chết!” Lâm Thiên Quang thấy cảnh này, khóe miệng anh ta lộ ra nụ cười trào phúng. Anh ta có thể đoán được cái kết là Robert sẽ giận tím mặt.
Chỉ có điều nụ cười trên khóe miệng của Lâm Thiên Quang vừa mới xuất hiện thì lại nghe thấy giọng nói như gặp ma của Robert: “Trời... trời ạ! Đúng là cậu rồi! Trời ơi!”
Tất cả mọi người đều có thể nhận ra cảm xúc biến hóa trong giọng nói của ông ấy, từ kích động đến vui mừng xen lẫn vẻ kinh ngạc. Robert chẳng những không tức giận vì bị gọi là ‘ông già’ mà còn lộ ra vẻ mừng như điên. Chuyện này khiến người ta kinh ngạc trợn tròn mắt.
Bạch Tuấn Sơn, Chu Văn Thanh, Lâm Thiên Quang, Lý Trung Huy và tất cả khách mời xung quanh đều lộ ra vẻ mặt như gặp ma.
“Chuyện gì xảy ra thế này?”
Nghe giọng điệu này thì có thể thấy dường như bậc thầy quốc tế này quen Lâm Thiệu Huy.
“Sao có thể có chuyện này được!”
Nhưng chuyện còn chưa dừng lại ở đó. Sau khi Lâm Thiệu Huy nghe thấy giọng kích động của Robert, trên mặt anh chẳng những không vui mà còn lộ ra vẻ lạnh lùng: “Ngạc nhiên cái gì chứ? Hơn nữa, tôi họ Lâm!”
“Được... được rồi. Cậu Lâm à, cậu có thể bán bức tranh của ngài Blood này cho Bảo tàng Triển lãm Toàn cầu của chúng tôi không? Chúng tôi có thể trả ba trăm triệu USD!”
Khi câu nói này của Robert vừa dứt thì Bạch Tuấn Sơn, Lý Trung Huy và những người xung quanh cảm thấy tim mình như ngừng đập, khó thở.
“Ba trăm triệu USD! Mẹ.... mẹ kiếp!”
Gần như trong lòng mỗi người đều phát ra một tiếng nổ. Bọn họ không bao giờ tưởng tượng được chuyện Robert vội vội vàng vàng muốn sở hữu bức tranh này như vậy. Không những thế, ông ấy còn đưa ra một cái giá trên trời như vậy. Nhưng điều khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên là dường như Lâm Thiệu Huy đã biết trước điều này.
Anh bực bội day huyệt ấn đường: “Được! Một thời gian nữa tôi sẽ cho người tới giao dịch! Tắt máy đây!”
Lâm Thiệu Huy nói dứt lời thì tắt luôn cuộc gọi video, mọi người vẫn đang rơi vào trong trạng thái sững sờ.
“Cứ thế xong rồi à?”
Khi thấy anh tắt cuộc gọi video không do dự chút nào, khóe miệng của đám người xung quanh đều giật giật.
“Mẹ nó! Đó là cuộc điện thoại của quản lý của Bảo tàng Triển lãm Toàn cầu đấy! Trên thế giới này, e rằng chẳng có mấy người dám kiêu ngạo tới vậy, dám tắt cuộc điện thoại của Robert! Nhưng Lâm Thiệu Huy thì...”