“Không cần nữa, nhà họ Tống coi thường chúng ta, cho nên chuyến thăm hôm nay kết thúc ở đây, chúng ta đi thôi!”
Coi thường chúng ta?
Mấy kẻ đứng đầu ngẩn người ra, sau đó trên mặt lập tức xuất hiện sát ý vô cùng đáng sợ.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào đám người Tống Diệu Vinh, mà những người bị bọn họ nhìn lập tức có cảm giác trái tim như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Bọn họ biết bây giờ có muốn thấy người sang bắt quàng làm họ cũng không kịp nữa rồi, hơn nữa sau hôm nay chỉ sợ không còn ai dám hợp tác với nhà họ Tống bọn họ.
Phụt!
Tống Diệu Vinh lập tức nôn ra một ngụm máu tươi, ông ta cảm thấy cả cuộc đời của ông ta chưa có lúc nào hối hận như hôm nay.
Sau đó, ông ta cảm giác đầu óc nóng bừng, lảo đảo ngã về phía sau rồi ngất đi.
Không chỉ mình ông ta!
Tống Tĩnh Đằng và Tống Tỉ Nguyệt cũng bị dọa cho ngã ngồi trên đất, hai người họ không biết nên diễn tả tâm trạng lúc này của mình ra sao.
Tống Tỉ Nguyệt nhìn thấy Lâm Thiệu Huy dẫn đám người chuẩn bị rời đi, hắn ta không nhịn được hét lên:
“Lâm Thiệu Huy! Cậu nghe tôi giải thích!”
Lâm Thiệu Huy quay đầu lại, lạnh lùng nói:
“Nếu muốn xin lỗi, vậy thì không cần!”
Bởi vì Lâm Thiệu Huy đã không còn cách nào tha thứ cho bọn họ nữa.
Nghe thấy vậy, Tống Tỉ Nguyệt cười khổ nói:
“Tôi biết bây giờ tôi có nói gì cũng vô dụng, nhưng tôi hy vọng cậu hiểu nhà họ Tống trước kia không có tuyệt tình như vậy, bọn tôi cũng từng muốn tìm cậu! Là nhà họ Lâm ngăn cản bọn tôi, bọn họ thậm chí còn uy hiếp chúng tôi. Nếu chúng tôi dám cưu mang cậu, bọn họ sẽ để cho nhà họ Tống chết không toàn thây! Nhà họ Tống chúng tôi vì bảo vệ mình nên không thể không từ mặt với cậu, hy vọng cậu hiểu cho chúng tôi!”
Ồ?
Lâm Thiệu Huy nhíu mày lại, anh lạnh lùng nói:
“Nói tiếp!”
Tống Tỉ Nguyệt do dự một chút, rồi tiếp tục nói:
“Nhà họ Lâm trước giờ vẫn luôn coi cậu và mẹ cậu là sự sỉ nhục. Ngày trước khi mẹ cậu còn sống, bọn họ không cho phép chúng tôi tới thăm cậu, bởi vì nhà họ Lâm luôn cảm thấy bản thân cao quý, là gia tộc đứng đầu, đám người tầm thường như chúng tôi không có tư cách làm thông gia với bọn họ.”
“Sau khi mẹ cậu có cậu, nhà họ Tống chúng tôi không dám đắc tội với nhà họ Lâm, dưới sự ép bức của bọn họ chỉ có thể bắt mẹ cậu bỏ cậu nhưng mẹ cậu quá yêu cậu nên không chỉ không bỏ cậu, mà còn một mình bỏ nhà đi.”
“Rồi sau khi mẹ cậu mất, bọn họ cũng không cho chúng tôi liên lạc với cậu. Nếu chúng tôi dám làm trái lời bọn họ, bọn họ sẽ giết chết toàn bộ người nhà họ Tống. Tôi muốn bịa đặt chuyện này cũng không thể, với năng lực của cậu nếu muốn điều tra nhất định có thể tra được kết quả!”
Nhà họ Lâm, lại là nhà họ Lâm!
Cơ thể Lâm Thiệu Huy không ngừng run rẩy, ánh mắt anh hừng hực lửa giận. Anh hận không thể chém nhà họ Lâm thành nhiều trăm ngàn mảnh!
Nhà họ Lâm đáng chết!
Bọn họ quả thực đáng bị băm thây!
“Tôi nói những chuyện này không phải hy vọng cậu tha thứ cho nhà họ Tống chúng tôi, mà chỉ mong cậu cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Lâm!”
Ha ha!
“Tôi tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nhà họ Lâm, ông cho rằng những biến cố mà nhà họ Lâm gặp phải gần đây là do ai gây ra?”
Lâm Thiệu Huy hừ lạnh nói sau đó quay người đi ra cửa:
“Tôi lấy danh nghĩa của mẹ tôi thề, nhà họ Lâm nhất định phải chết!”
Đám người Tống Tỉ Nguyệt nghe thấy vậy hoàn toàn đờ đẫn!
Hóa ra những chuyện không may mà nhà họ Lâm gặp phải là do Lâm Thiệu Huy, là Lâm Thiệu Huy trả thù nhà họ Lâm.
Lâm Thiệu Huy vừa ra tay đã có thể đánh cho nhà họ Lâm suy bại, chuyện này đáng sợ đến mức nào chứ?
Chẳng trách ngay cả Tướng Huy và vua của Huyết Ngục đều phải nể mặt cậu ta, cử tướng lĩnh của mình đến giúp Lâm Thiệu Huy!
Năng lực của Lâm Thiệu Huy, bọn họ hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được.
Khuôn mặt Tống Tỉ Nguyệt lập tức tràn đầy sự chua xót, ông ta ngửa mặt nhìn trời thở dài nói:
“Dao Dao, em nói đúng, nhà họ Lâm sai rồi! Nhà họ Tống sai rồi! Tất cả chúng ta đều sai rồi!”
“Đứa con của em không phải là con hoang, mà là thiên mệnh chân long!”