Khuôn mặt ngây ngô như thế.
Nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng người trước mắt và một sát thủ cấp bậc Tông Sư hung ác hiển hách như Huyết Lang lại với nhau được.
Hửm?
Chỉ là nhóm người đó vừa nói xong, nụ cười hàm hậu trên mặt thiếu niên Huyết Lang hơi cứng lại, hai mắt anh ta dần dần híp lại rồi sau đó khóe miệng nở nụ cười âm u lạnh lẽo:
“Tôi có thể biết vì sao các anh cười nhạo tôi không?”
Cười nhạo?
Còn muốn biết?
Ha ha ha...
Sự khinh thường và châm chọc trong lòng đám người kia càng nhiều hơn, ở trong mắt bọn họ, người trước mắt này càng lúc càng giống đồ nhà quê mới lên thành phố.
Lập tức!
Đám người lại mở miệng châm chọc lần nữa.
Nhưng bọn họ còn chưa nói ra, chỉ thấy bên trong đôi mắt của thiếu niên Huyết Lang thoáng hiện tia sáng màu đỏ tươi, rồi sau đó miệng khép mở nhẹ nhàng phun ra phía trước.
Phụt phụt phụt!
Từng viên kẹo nháy mắt bay từ trong miệng anh ta ra.
Vút!
Vút!
Vút!
Mỗi một viên kẹo đều bay nhanh ra như tia chớp, thậm chí còn làm không khí phát ra tiếng nổ.
Sau đó xuyên qua đầu một đám người trước ánh mắt khó có thể tin của quản gia Phó Bình Minh.
Phụt phụt phụt!
Máu tươi màu đỏ tươi nháy mắt phun từ trong đầu nhóm tám tên vệ sĩ ra.
Thân thể mỗi người run lên, sự châm chọc và cười nhạo trên mặt bọn họ hoàn toàn đọng lại.
Tí tách!
Tí tách!
Từng giọt máu màu đỏ tươi lộ ra trên trán tám người, trong ánh mắt mỗi người đều là vẻ không hiểu.
Dường như chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì thì cả đám đã ngã ầm ầm xuống đất.
Phịch phịch!
Phịch phịch!
Khi tám cái xác ngã mạnh xuống đất thì máu màu đỏ tươi chảy xuôi từ trong mỗi lỗ trên trán tám người xuống, quản gia Phó Bình Minh bên cạnh gần như bị dọa đến tè ra quần.
“Phương... Phương Nhất Phong! Phương Nhị! Các cậu...”
Quản gia Phó Bình Minh vươn một ngón tay ra run rẩy đặt ở trước mũi nhóm người.
Lại phát hiện tám vệ sĩ này đã không còn hơi thở.
Đã chết...
Tám viên kẹo cao su lấy tám mạng người.
Quản gia Phó Bình Minh rùng mình, anh ta chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh vọt từ dưới bàn chân lên.
Giờ phút này ánh mắt anh ta nhìn thiếu niên Huyết Lang trước mặt lại giống như đang nhìn một ma quỷ:
“Cậu... cậu đã giết bọn họ?”
Thân thể Phó Bình Minh cũng đang run rẩy.
Anh ta nhìn thấy rõ ràng thứ giết chết nhóm tám vệ sĩ chính là từng viên giống như viên kẹo.
Kẹo giết người.
Cái này hầu như chẳng khác gì hái lá đánh người, tuyệt đối là thủ đoạn của cấp bậc Tông Sư.
Mà giờ phút này.
Thiếu niên Huyết Lang hoàn toàn không nhận ra mình đã giết chết tám người mà lại nở nụ cười thuần phác như chỉ giẫm chết tám con kiến, nhún vai nói:
“Tôi không quá thích người khác chế nhạo tôi.”
“Hình như người từng chế nhạo tôi đều... đã chết.”
Ầm!
Lời nói bình tĩnh mà lại lạnh nhạt lại chứa máu tanh khó có thể tưởng tượng khiến da đầu quản gia Phó Bình Minh nổ tung.
Người này thật hung tàn.
Chỉ mới nói vài câu chế nhạo và thậm chí chẳng thèm khiêu khích hoặc là chào hỏi mà đã ra tay giết chết luôn tám người.
Kiểu hung tàn và máu tanh này làm quản gia Phó Bình Minh hoảng sợ cực độ.
“Huyết... cậu Huyết Lang, vô cùng xin lỗi, tôi... vừa rồi tôi không cố ý nghi ngờ cậu!”
Mồ hôi lạnh trên trán quản gia Phó Bình Minh không ngừng chảy xuống.
Anh ta sợ!
Giờ phút này anh ta không hề có can đảm nhìn Huyết Lang dù chỉ một cái.