Lúc này, cô lập tức lục lại ký ức.
Trước đó không lâu, bởi vì Lâm Thiệu Huy từng có xích mích với Chu Tuấn Phi, lúc cô dẫn Lâm Thiệu Huy đến nhà ông ngoại họ Thẩm để xin lỗi.
Vừa lúc đụng trúng lúc bữa tiệc ký hợp đồng giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Phí số một thành phố Hải Dương.
Ông già này chính là người đi đầu tiên bên đoàn người nhà họ Phí Phí Trường Thanh, được người khác gọi là ông Khổng.
Bạch Tố Y nhớ rất rõ.
Lúc đó, khi tên chồng Chu Tuấn Phi của em họ Thẩm Ngọc Linh tức giận định ám sát Lâm Thiệu Huy.
Cũng chính là ông già này đã chặn trước người Lâm Thiệu Huy, túm lấy cổ của Chu Tuấn Phi, cứ thế mà nhấc người ta lên không.
Thậm chí!
Ông ta còn hỏi Lâm Thiệu Huy, có muốn ông ta giết Chu Tuấn Phi luôn hay không.
“Không sai! Chính là ông ta!”
Lúc này gương mặt của Bạch Tố Y có hơi hốt hoảng, cô nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng sư công của Thiết Diện Thương Lang, sư phụ của Kim Cương, vậy mà lại là người quen của Lâm Thiệu Huy – Tống Minh Vương.
Nhưng ngay lúc Bạch Tố Y còn đang ngẩn ngơ.
Người đồng nghiệp nam đứng bên cạnh lại hét ầm lên một lần nữa:
“Trời ơ! Đó là một trong mười cao thủ của võ học truyền thống – Ông Ngụy - Ngụy Đình!”
“Còn có ông Ninh - Ninh Đại Dũng!”
“Ông Cừu – Cừu Nhân Kiệt!”
“...”
Xôn xao!
Nương theo tiếng nói đầy hoảng sợ của người đồng nghiệp nam này, tất cả nhóm Bạch Tố Y đều nhìn thấy, trong video kia, sau khi Tống Minh Vương- người đứng đầu của võ học truyền thống bước vào rồi, có vài ông già cũng đi theo phía sau bước vào theo.
Mỗi người họ không ngờ đều là một trong mười cao thủ của võ học truyền thống.
Chấn động!
Trong nháy mắt, mười cao thủ của võ học truyền thống, không ngờ đã xuất hiện đầy đủ trước mặt mọi người.
Mà lúc này!
Trong viện hí kịch, đám Hổ Vằn và Năm Sẹo đều đã bị chấn động đến mức không thở nổi nữa.
“Mười cao thủ của võ học truyền thống ở Giang Nam đã đến đầy đủ, tại sao lại như thế!”
Mí mắt Hổ Vằn giật điên cuồng.
Anh biết ông chủ của anh rất mạnh mẽ, nhưng khi đối mặt với đám Tống Minh Vương càng khủng bố hơn thì trong lòng anh cũng không có bao nhiêu chắc chắn cả.
Không chỉ riêng anh.
Đám Thiết Diện Thương Lang lại thiếu chút nữa đã bật khóc vì vui sướng.
Lập tức đầy tôn sùng và cuồng nhiệt nói với Tống Minh Vương:
“Sư công, xin sư công hãy báo thù rửa hận cho đồ tôn! Quán Chó Sói của con bị người ta phá hư, Thương Lang con cũng bị người khác phế đi, tứ sư huynh, tam sư huynh, nhị sư huynh của con cũng bị người ta phế đi rồi!”
“Thậm chí ngay cả sư phụ của con cũng bị người ta đánh bị thương nặng! Xin sư công lấy lại công bằng cho bọn con!”
Thiết Diện Thương Lang nói, trong lúc kích động, không ngờ còn đứng bật dậy khỏi xe lăn, lăn xuống đất rồi cố gắng quỳ xuống mặt đất, kêu lên thảm thiết với đám Tống Minh Vương.
Giọng nói vô cùng buồn bã.
Nhìn thấy cảnh này!
Nhóm Trịnh Thiên Tuấn, Lý Hùng đang bị thương nặng ở bên cạnh cũng giống như nhìn thấy cứu tinh, rối rít quỳ lạy kêu khóc về hướng nhóm Tống Minh Vương đang đứng:
“Xin sư công hãy báo thù cho bọn con!”
“Xin sư công hãy báo thù cho bọn con!”
“...”
Từng tiếng từng tiếng nói đều vô cùng thê lương và điên cuồng.
Khi nó rơi vào lỗ tai của Tống Minh Vương, lập tức làm cho gương mặt già của ông ta trở nên âm u đến muốn vắt ra nước!
Thê thảm!
Ông nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng đồ tử đồ tôn của ông lại rơi vào kết cục thê thảm như thế.
Sáu thầy trò, sư phụ bị thương nặng, bốn tên đệ tử bị phế đi, cái giá đắt này có thể nói là vô cùng thê thảm.
“Một đám vô dụng, giá áo túi cơm!!!”
Đôi mắt vẩn đục già nua của Tống Minh Vương bắn ra một mảnh ánh sáng lạnh lẽo, tức giận mắng chửi đám Kim Cương:
“Kim Cương, các con thật sự làm cho ông già này mất hết mặt mũi mà! Tông sư Huy cải tiến công pháp giúp chúng ta, tu vi của thầy cũng ngày càng tiến bộ hơn, lúc này mới truyền dạy lại những lời hướng dẫn của cậu Huy cho các con!”
“Không ngờ rằng các con lại vô dụng đến thế này! Không chỉ làm mất mặt thầy, còn làm mất mặt tông sư Huy!”