Soát người!
Câu nói này khiến cho Bạch Tố Y và mọi người xung quanh sắc mặt biến đổi.
Phải biết rằng, Bạch Tố Y là một cô gái được mệnh danh là tổng tài đệ nhất mỹ nữ của thành phố Nam Giang.
Nếu cô ấy bị khám xét, đồng nghĩa là sự trong sạch của cô ấy sẽ bị hủy hoại.
Không nói tới việc có tìm được một chiếc nhẫn ruby kim cương hay không, cho dù không tìm được, thì Bạch Tố Y sau này cũng sẽ không thể ngẩng đầu làm người.
Nghĩ đến đây, trên gương mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y hiện lên vẻ tuyệt vọng:
“Tôi không... Tôi không có lấy cắp!”
“Các người đổ oan cho tôi, các người đổ oan cho tôi!”
Bạch Tố Y lên tiếng biện bạch, hoàn toàn bất lực.
Còn Lĩnh Nam Lục Đại Ác Ma lại không hề có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả, nghe Lãnh Bất Phàm phân phó, liền đáp một tiếng rồi lao đến Bạch Tố Y.
Nhưng tại thời điểm này.
“Dừng tay!”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Lĩnh Nam Lục Đại Ác Ma chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, cảm giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, tốc độ tiến lên của bọn họ đột ngột dừng lại.
Lao xao!
Từng ánh mắt nhất thời nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Tất cả mọi người đều sững sờ khi phát hiện ra người lên tiếng hóa ra là... Lâm Thiệu Huy.
“Lâm... Lâm Thiệu Huy!”
Bạch Tố Y nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, như là nhìn thấy cứu tinh của mình, một làn sương bỗng tràn ngập đôi mắt xinh đẹp của cô.
Chỉ có Lâm Thiệu Huy mới có thể cho cô cảm giác an toàn.
Chỉ có Lâm Thiệu Huy mới có thể khiến cô thoát khỏi tuyệt vọng.
“Bà xã, đừng sợ! Mọi chuyện đều có anh!”
Lâm Thiệu Huy đi đến bên người Bạch Tố Y, ôm cô vào lòng, lên tiếng an ủi cô.
Mà nghe điều này. Xì xầm…
Những người xung quanh lại một lần nữa rộ lên.
Mọi chuyện đều có anh?
“Ha Ha ha... Lâm Thiệu Huy, anh sao vậy! Bà xã anh lấy trộm nhẫn ruby kim cương của người khác, chẳng lẽ có thể biến ra cái khác được sao?”
“Xừ! Một thằng ở rể rác rưởi, khoe khoang gì chứ!”
“Nhìn đi! Tên nhãi này tìm cái chết, tôi không tin anh ta còn có thể làm gì!”
“...”
Xung quanh Bạch Chí Phàm, Thẩm Kiến cùng nhóm tài năng trẻ tuổi thành phố Nam Giang đều nhìn Lâm Thiệu Huy, tràn đầy vẻ khinh thường.
Dù sao ở trong mắt mọi người, Lâm Thiệu Huy phải đối mặt với cháu của Đại Tông Sư Lãnh Ngạo Thiên, Lãnh Bất Phàm cùng với Lĩnh Nam Lục Đại Ác Ma của Nam Lộc.
Anh là một thằng đi ở rể nhỏ bé, đây không phải là muốn chết sao?
Không chỉ tất cả mọi người, ngay cả ánh mắt của Lãnh Bất Phàm cũng bắn ra mũi nhọn lạnh lẽo:
“Thằng nhóc, mày định ngăn cản bọn tao sao?”
Ngăn cản? Lâm Thiệu Huy thản nhiên lắc đầu, sau đó cười lạnh:
“Tôi sẽ không ngăn cản các người tìm một chiếc nhẫn ruby kim cương, nhưng mà, nó không có trên người bà xã của tôi!”
Cái gì!
Lời nói của Lâm Thiệu Huy làm cho tất cả mọi người sửng sốt, đặc biệt là Chu Nhã Nam, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Làm sao có thể không ở trên người Bạch Tố Y được.
Lúc đó, sau khi nhận được tín hiệu búng tay của Lãnh Bất Phàm, cô ta đã lặng lẽ tháo chiếc nhẫn ra, lén bỏ vào túi xách của Bạch Tố Y.
Cô ta hoàn toàn chắc chắn lúc này chiếc nhẫn vẫn còn ở trong túi Bạch Tố Y.
Tuy nhiên, Chu Nhã Nam không để ý lúc Lâm Thiệu Huy đến ôm Bạch Tố Y, lòng bàn tay ánh lên, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn.
Lúc này, Lâm Thiệu Huy khóe miệng cười lạnh, ngón tay đột nhiên chỉ vào Chu Nhã Nam:
“Chiếc nhẫn, trên người cô ta!”
Lời nói vừa thốt ra, hầu như không ai có thể phát hiện ra vật thể ánh đỏ được búng ra khỏi lòng bàn tay của Lâm Thiệu Huy.