Một kẻ não tàn từ đâu đến đây thế?
“Đúng là trâu con không sợ cọp mà.”
Lâm Chí Đô lắc đầu, cả mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ, căn bản không tin mấy chữ kia có thể khiến cho Chu Nguyên Triều phải nhượng bộ.
Ngay cả ông ta mà Chu Nguyên Triều cũng không nể mặt thì sao có thể nể mặt Lâm Thiệu Huy được chứ?
“Nhóc con, cậu đừng làm xằng bậy nữa. Nhỡ đâu chọc giận Chu Nguyên Triều, ông ta làm gì bất lợi với thầy Dược thì chúng tôi nhất định sẽ không buông tha cho cậu đâu.”
"Chỉ dựa vào mấy chữ kia mà muốn cứu người sao? Suy nghĩ này quá hảo huyền rồi đấy? Một kẻ đầu óc có vấn đề từ đâu chui ra thế? Tôi chưa từng gặp một thằng đần nào mà lại ngông nghênh như vậy hết cả.”
Ngay cả Lý Ngãi Qúy ở bên cạnh cũng trưng ra vẻ mặt hoài nghi nhìn lth, căng thẳng nói: “lth, anh thật sự có thể cứu được thầy của tôi ra sao?”
“Chắc chắn, cứ tin ở tôi.”
Lâm Thiệu Huy nặng nề gật đầu một cái, rồi sau đó nhìn về đám người Lâm Chí Đô đầy châm biếm: “Hơn nữa, Chu Nguyên Triều còn đích thân ra tận đây để nói lời xin lỗi với chúng ra nữa cơ.”
Cái gì á?
Lâm Chí Đô hơi sững sờ, càng cười lớn tiếng hơn.
“Hỏng rồi hỏng rồi, thằng nhóc này điên thật rồi. Nói Chu Nguyên Triều sẽ tự mình ra xin lỗi cậu ta sao? Cậu ta còn không biết tự soi lại mình xem mình ra sao.”
“Đến cả ba của tôi còn có không bản lĩnh này.”
Lâm Chiêm Bao cũng gập người cười ha hả. Lần đầu tiên, ông ta nhìn thấy một người có khả năng giả bộ đe dọa người khác như vậy.
Mà nhưng nhân vật lớn đang có mặt ở đây cũng đều lắc đầu thở dài, người trẻ tuổi càng nói lại càng không thể yên lòng mà.
Cứ xem mình như là một nhân vật tầm cỡ vậy.
Đừng nói là bọn họ, mà lúc này, ngay cả Chu Tiềm Long sau khi nhìn thấy thái độ kiêu ngạo của lth cũng không khỏi tức tối, trong mắt ông ta tràn đầy lửa giận hừng hực: “Nhóc con, anh đang xem thường nhà họ Chu chúng tôi đấy à?”
Chỉ dựa vào mấy chữ này mà muốn nhà họ Chu bọn họ phải thả người ra hay sao?
Đây không phải là hạ nhục thì là cái gì nữa?
Thật sự cho rằng nhà họ Chu bọn họ rất dễ bắt nạt sao?
“Cậu cứ nhìn kỹ chữ viết trên đó trước đi rồi nói sau vẫn kịp.”
Lâm Thiệu Huy cười lạnh, nhìn về phía Chu Tiềm Long rồi nói.
“Mặc kệ trên đấy có viết cái gì thì hôm nay, nhà họ Chu chúng tôi cũng sẽ không thả người. Nhưng anh đã sỉ nhục nhà họ Chu chúng tôi nên anh phải chết tại đây.”
Chu Tiềm Long vừa mắng vừa mở miếng vải kia ra, rồi sau đó hắn ta liền lập tức ngậm miệng lại.
Một giây sau, hắn ta hít một hơi thật sâu rồi nhìn lth đầy hoảng sợ: “Anh... Chuyện này không thể nào.”
m thanh của Chu Tiềm Long dường như kêu lên vô cùng thảm thiết, tràn đầy sự hoảng sợ và khó tin.
Như là sợ đến nỗi són đái ra quần vậy.
Toàn bộ cảnh này khiến cho hai ba con Chu Nguyên Triều hoàn toàn kinh ngạc, rốt cuộc Chu Tiềm Long đã nhìn thấy cái gì mà lại trở nên sợ hãi đến như vậy.
Giống như là nhìn thấy ma quỷ sống lại vậy.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?
Cuối cùng thì trên mảnh vải đó viết cái gì vậy?
Sự hống hách của Chu Tiềm Long hoàn toàn bị thế chỗ bởi sắc mặt trắng bệch, vô cùng hoảng sợ nhìn Lâm Thiệu Huy.
Còn đối với thái độ này, biểu hiện của Lâm Thiệu Huy lại cực kỳ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Thời gian của tôi có hạn, nếu như trong ba phút không thể cho tôi một kết quả hài lòng thì nhà họ Chu mấy người phải chịu hậu quả cho sự tự tin thái quá của mình đấy.”
Uy hiếp ư!
Người này lại dám uy hiếp nhà họ Chu trước mặt mọi người à?
Hơn nữa, còn là ở trước mặt tất cả những sát thủ của Long Ấn Sát?
Lúc này, chỉ cần Chu Tiềm Long mở miệng thôi thì Lâm Thiệu Huy sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng mà một tích tắc sau, phản ứng của Chu Tiềm Long lại khiến cho tất cả mọi người đang có mặt phải mở rộng tầm mắt. Chỉ thấy nét mặt hắn ta vô cùng hoảng sợ, vội vã gật đầu: “Anh... Anh chờ tôi một chút. Tôi lập tức đi báo cáo với ba mình ngay.”
So với sự hống hách với đám người Lâm Chí Đô vừa nãy thì thật sự giống như hai người hoàn toàn khác lạ.
Cảnh tượng này khiến cho những người có mặt ở đây đều phải sợ hãi ngây người.
Chẳng nhẽ so với thằng nhóc vô dụng này thì địa vị của bọn họ trong mắt nhà họ Chu còn không bằng?
Ảo giác!
Con mẹ nó, đây nhất định chính là ảo giác.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều mơ hồ, không dám tin vào mắt mình nữa.
Nhất là Lâm Chí Đô!
Lúc này, ông ta cảm giác như mình bị tát một cái vào mặt thật đau.
Chu Tiềm Long căn bản không hề coi bọn họ ra gì. Nhưng mà Lâm Thiệu Huy chỉ viết vài chữ đơn giản thôi cũng khiến cho Chu Tiềm Long sợ hãi ngay lập tức?