Thư Quỳnh Lam lập tức cảm thấy mờ mịt. Tổn thất mà cửa hàng 4S của bọn họ phải gánh chịu trong ngày hôm nay cũng phải lên tới cả mấy trăm nghìn đô. Coi như cô ta có bán hết cả nhà và tài sản của cô ta đi chăng nữa cũng không thể đền bù nổi.
“Tổng giám đốc Thành, xin ông hãy cho tôi một cơ hội, tôi thật sự không cố ý! Tôi không có nhiều tiền như vậy đâu!”
Thư Quỳnh Lam khóc lóc, điên cuồng dập đầu với Hoa Thiên Thành, lúc này cô ta đã vô cùng hối hận.
“Cút!”
Hoa Thiên Thành trực tiếp đá cô ta một cái, đá văng Thư Quỳnh Lam ra chỗ khác.
Bởi vì cái thứ có mắt như mù này mà tập đoàn của ông ta rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay. Người ta chỉ cần dùng thời gian có nửa ngày thôi đã khiến cổ phiếu của tập đoàn của ông ta bốc hơi, mà số cổ phiếu đó cũng phải có giá trị hơn trăm triệu đô.
Sao ông ta có thể bỏ qua cho kẻ đầu xỏ gây chuyện được chứ?
Đến nước này rồi, Thư Quỳnh Lam như bị sét đánh, hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Cô ta biết rằng, với thế lực của Hoa Thiên Thành, nếu như mình không đồng ý, thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Đuổi việc!
Bán nhà bồi thường!
Mười năm cố gắng của cô ta đã tan thành mây khói. Thậm chí tệ hơn là, sau khi biết việc này xong, có lẽ chồng cô ta sẽ ly hôn với cô ta. Cuộc đời này của cô ta, đến ngày hôm nay, coi như đã hoàn toàn chấm dứt rồi.
Không chỉ có một mình Thư Quỳnh Lam, mà toàn bộ nhân viên của chuỗi cửa hàng Mercedes-Benz đang tập trung ở đây cũng trắng bệch cả mặt, toàn thân run rẩy, trong lòng họ cũng cảm thấy rất bất an.
“Toàn bộ nhân viên của cửa hàng 4S đều bị đuổi việc! Tiền lương tháng này cũng bị trừ hết!”
Cuối cùng, một câu nói của Hoa Thiên Thành làm toàn bộ các nhân viên của cửa hàng 4S cảm thấy vô cùng cay đắng.
Nhưng mà không có một ai dám đứng ra phản đối, bởi vì bọn họ biết rằng, đây chính là hình phạt cho sai lầm của bọn họ.
Bọn họ bị trừng phạt vì dám có hành vi động chạm tới Tông chủ của Nam Lộc!
Không rơi vào hoàn cảnh như Từ Bạch Đình và Thư Quỳnh Lam, bọn họ đã cảm thấy mừng lắm rồi, làm gì còn dám phản đối quyết định của Hoa Thiên Thành nữa?
“Anh Thiệu Huy, cô Tố Y, hai người muốn xử lý người phụ nữ này như thế nào?”
Hoa Thiên Thành lại đưa mắt nhìn về phía Ôn Nhã Như, trong mắt ông ta thoáng qua chút lạnh lẽo.
Toàn thân Ôn Nhã Như lập tức căng cứng lên. Lúc này cô ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y, đồng thời tỏ vẻ vô cùng hối hận:
“Bạch Tố Y, xin cậu tha thứ cho mình, dù sao mình cũng là bạn thân của cậu mà!”
“Mình… Mình biết lỗi rồi, mình biết mình đáng chết! Nhưng mình dập đầu xin cậu! Xin cậu hãy coi mình như con chó chạy ngang đường mà thôi, tha cho mình một mạng đi!”
Ôn Nhã Như không ngừng dập đầu, nước mắt rơi như mưa, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ.
Cuối cùng Bạch Tố Y vẫn không thể nhẫn tâm với cô ta được, chỉ đành thở dài nói:
“Cô đi đi.”
“Được được, mình lập tức cút khỏi đây!”
Nghe thấy Bạch Tố Y nói như vậy xong, Ôn Nhã Như vô cùng vui mừng đồng ý, liên tục gật đầu, đỡ Từ Bạch Đình run rẩy đi ra ngoài.
“Anh Thiệu Huy, cô Tố Y, để tôi đưa hai người về nhé?”
Hoa Thiên Thành lập tức tươi cười lấy lòng, ra dấu mời với hai vợ chồng Lâm Thiệu Huy.
Có điều, Lâm Thiệu Huy lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, sau đó nói:
“Không cần!”
Sau đó, anh không muốn nhiều lời với ông ta nữa, nhẹ nhàng đỡ Bạch Tố Y nhà mình lên xe chiếc xe mới, rời khỏi chỗ này.
Thấy vậy, Hoa Thiên Thành lập tức cảm thấy xấu hổ.
Tiếp theo, dường như ý thức được việc gì đó, cho nên ông ta dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Thư Quỳnh Lam:
“Tất cả là do đồ khốn kiếp nhà cô làm hại. Cô hại tôi bỏ lỡ mất cơ hội làm thân với Tông chủ Nam Lộc rồi! Mấy cậu, đánh cho tôi!”
Trong khi đó, Ôn Nhã Như đang đỡ Từ Bạch Đình lung lay sắp gục tới nơi rời đi.
Lúc này, sắc mặt Từ Bạch Đình đã trắng bệch như tờ giấy, trong mắt anh ta chỉ còn lại sự oán hận nồng đậm.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho đám người chó má kia!”
Cái gì?
Ôn Nhã Như hoàn toàn chết lặng. Đã đến mức này rồi mà Từ Bạch Đình vẫn còn có suy nghĩ phải báo thù ư?
Trên mặt cô ta xuất hiện nụ cười khổ, nhưng cũng không cam lòng nói:
“Nhưng mà con khốn kia bây giờ đã là Tông chủ Nam Lộc rồi, sợ là chúng ta không đối phó được nó đâu.”
Tông chủ Nam Lộc?
Dù vậy, thế nhưng Từ Bạch Đình lại chỉ khinh thường nói:
“Cùng lắm thì cũng chỉ là một con đàn bà gặp vận may mà thôi. Nói về xuất thân và thực lực, sao có thể so sánh được với nhà họ Tiêu có lịch sử bốn trăm năm được?”
Ôn Nhã Như giật mình, trên mặt chỉ còn lại vẻ bất ngờ không thể tin nổi.
“Ý của anh là, nhà họ Tiêu có dự định ra tay với Bạch Tố Y ư?”
Từ Bạch Đình cười gằn đáp:
“Nhà họ Tiêu đã chú ý đến Nam Lộc từ lâu rồi, muốn thôn tính hết tất cả thế lực của bên đó về tay!”
“Cậu chủ Tiêu Quang Tuấn của nhà họ Tiêu mấy ngày nữa sẽ hạ cánh xuống tỉnh Nam Lộc. Bề ngoài thì dự định hợp tác với Tông chủ của Nam Lộc, nhưng trên thực tế là muốn cầm tù kẻ đó, để khống chế toàn bộ Nam Lộc này!”
“Bạch Tố Y kia lại còn là một người phụ nữ, vả lại vẻ bề ngoài của cô ta cũng không tệ lắm. Cô cho rằng cái tên quỷ háo sắc như Tiêu Quang Tuấn sẽ chịu bỏ qua cho cô ta sao?”
“Ha ha ha!”
Nghe anh ta nói như vậy, Ôn Nhã Như cất tiếng cười to, trên mặt cô ta tràn ngập vẻ khoái trá:
“Thì ra con khốn kia lại là một hoàng đế đoản mệnh! Chờ Tiêu Quang Tuấn tới đây rồi, nhất định cô ta sẽ thành một món đồ chơi không hơn không kém!”
“Còn cái tên vô dụng Lâm Thiệu Huy này, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đỉnh đầu mình bị người khác đội cho một cái mũ xanh, ha ha!”