Khi tiếng quẹt thẻ thành công vang lên, trong nháy mắt cả căn phòng bỗng trở nên yên lặng đến đáng sợ. Quản lý Vương, Catherine, Ôn Nhã Như và cả Bạch Tố Y, ai nấy đều hoảng hốt, dường như không dám tin vào những gì mà bản thân vừa nghe thấy.
“Tôi…..tôi có nghe nhầm không? Lúc nãy ai vừa nói, đây là loại thẻ gì?” Ôn Nhã Như không chớp mắt hỏi, sắc mặt đờ đẫn, tưởng chừng như vừa gặp phải ma vậy.
Không chỉ riêng Ôn Nhã Như, ngay đến cả thân hình mảnh khảnh của Bạch Tố Y cũng đang không ngừng run rẩy, hai mắt cô sáng rực, vẻ mặt rạng rỡ đầy phấn khích. Thành công rồi! Thẻ của Lâm Thiệu Huy quả nhiên có thể thanh toán, hơn nữa chỉ cần một lần quẹt thẻ, mọi thứ đều thanh toán xong! Điều này đối với Bạch Tố Y mà nói chẳng khác nào đang mơ cả!
“Nhanh! Mau quẹt thêm lần nữa!” Quản lý Vương ngay lập tức ra lệnh cho nhân viên phục vụ lấy thẻ và quẹt thêm một lần nữa.
Vẫn như lần trước, tiếng báo hiệu “Ting…ting” vang lên trong nháy mắt, quản lý Vương vui sướng, nhảy cẫng người lên.
“Ôi….Thẻ đen đấy ư! Trời ơi, quả nhiên là có thật! Thẻ đen trong truyền thuyết chính là nó!”
Vẻ mặt của quản lý Vương vừa phấn khích, vừa có phần kinh ngạc, sau đó nhận lại tấm thẻ từ nhân viên phục vụ rồi cung kính đi tới trước mặt Bạch Tố Y, kính cẩn nói:
“Thưa quý khách, đây là thẻ của cô, mời cô nhận lại thẻ của mình! Kể từ tối nay trở đi, mọi chi phí của cô ở câu lạc bộ Bảo Thịnh của chúng tôi đều miễn phí, rất hân hạnh được phục vụ và tiếp đón cô vào lần sau!”
Khi nói ra những lời này, quản lý Vương thậm chí còn không đủ dũng khí để đối mặt với Bạch Tố Y. Anh ta cúi đầu, những nhân viên khác thấy vậy cũng lần lượt cúi đầu trước Bạch Tố Y, sau đó mới rời khỏi phòng bao.
Bầu không khí lúc này bỗng trở nên yên ắng, tất cả mọi người dường như vẫn chưa hết bàng hoàng trước sự việc vừa xảy ra.
“Trời đất! Tấm…thẻ đó quả nhiên là có thật! Một ngàn đô ra đi trong nháy mắt, hơn nữa còn hoàn toàn miễn phí!” Một người bạn học cũ nuốt nước bọt nói.
Anh ta cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ vậy, dường như vẫn chưa thể tin được vào những gì vừa xảy ra. Không chỉ riêng anh ta, những người còn lại đều không hết kinh ngạc, có người lên tiếng nói:
“Thẻ VIP của ông chủ tập đoàn Huy Hoàng? Tại sao chiếc thẻ đó lại nằm trong tay Lâm Thiệu Huy? Thật không dám tưởng tượng!”
“Đúng vậy, Lâm Thiệu Huy là ai chứ? Quá đỉnh rồi, chỉ cần một tấm thẻ đã có thể khiến Bạch Tố Y trở thành khách VIP của Bảo Thịnh!”
“Bạch Tố Y, rốt cuộc chồng cô làm nghề gì vậy? Sao có thể lợi hại như vậy chứ! Tấm thẻ này như thể có ma lực vậy đó, vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi người ở đây phải khiếp sợ!”
Lúc này, tất cả bạn học cũ lần lượt vây quanh Bạch Tố Y, mỗi người một tiếng, không ngừng thán phục. Dù sao thì họ cũng đều tận tai nghe thấy quản lý
Vương nói rằng, từ hôm nay trở đi Bạch Tố Y sẽ trở thành khách VIP của câu lạc bộ Bảo Thịnh, mọi thứ đều miễn phí! Điều này thật khó có thể tưởng tượng được.
Ngưỡng mộ, ánh mắt của họ khi nhìn vào Bạch Tố Y như đang nhìn vào một viên bảo ngọc vậy. Giây phút này, Bạch Tố Y vô cùng bối rối, cô dường như vẫn chưa thể thoát khỏi cú sốc vừa rồi.
“Lâm Thiệu Huy... anh ấy không đi làm…” Trước hàng loạt những câu hỏi từ những người bạn học, Bạch Tố Y nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
Nghe cô nói vậy, những người khác đều tỏ ra không tin, thậm chí có vài người
còn cho rằng cô đang nói dối. Một người thất nghiệp sao có thể có trong tay loại thẻ đặc biệt như vậy được chứ?
“Bạch Tố Y, cô đừng đùa nữa! Là lỗi của chúng tôi, chúng tôi có mắt như mù, mong cô nói lại với Lâm Thiệu Huy rằng xin hãy thứ lỗi cho chúng tôi!” “Đúng vậy, Bạch Tố Y! Chồng cô lợi hại như vậy, chúng tôi không dám đắc tội
với một người như chồng cô đâu. Một câu của chồng cô sợ rằng có thể hủy hoại cả gia đình chúng tôi rồi!”
Nghĩ đến những lời sỉ nhục trước đây của bản thân với Lâm Thiệu Huy, đám bạn học cũ này ai nấy mặt mày đều xám xịt, lo lắng, điên cuồng cầu xin Bạch Tố Y. Chỉ là đúng lúc này, một tiếng hét đột nhiên vang lên:
“Không thể nào! Loại người bỏ đi như Lâm Thiệu Huy, sao có thể có thẻ đen được chứ!”
Mọi ánh mắt đổ đồn về phía giọng nói vừa phát ra, không ai khác chính là Lâm Thiên Quang. Lâm Thiên Quang có phần không phục, vẻ mặt lãng tử phong trần, so với trước đây mà nói không có quá nhiều khác biệt. Vẻ điên cuồng, ghen tức hiện rõ trong đôi mắt, anh ta hét lên:
“Mấy người không thấy kỳ lạ sao? Người như Lâm Thiệu Huy sao có thể có trong tay loại thẻ như vậy chứ? Chắc chắn là do anh ta đi ăn cắp!”
Cái gì? Ăn cắp? Nghe đến đây, ai cũng phải bàng hoàng. Chưa dừng lại ở đó, Ôn Nhã Như ở bên cạnh cũng phát điên vì ghen tị, cô hoàn toàn không thể chấp
nhận một người từng bị cô xem thường như Lâm Thiệu Huy lại sở hữu một tấm thẻ quyền lực đến như vậy:
“Không sai! Tôi tán thành với ý kiến của lớp trưởng! Suốt ba năm qua Lâm Thiệu Huy đều sống dựa vào nhà họ Bạch, từ đầu đến cuối đều là nhờ Bạch Tố Y giúp đỡ mà có được! Anh ta lấy đâu ra bản lĩnh mà làm nên chuyện lớn như vậy chứ! Nhất định là do anh ta ăn trộm của người khác!”
Nói xong, Ôn Nhã Như vội vàng tiến lên phía trước, nói với Bạch Tố Y: “Bạch Tố Y, cô phải thật cẩn thận, đừng để bị Lâm Thiệu Huy lừa! Tấm thẻ này không phải chuyện nhỏ, nếu thật sự là do Lâm Thiệu Huy lấy của người khác, vậy thì cô và nhà họ Bạch đều sẽ bị kéo theo.”
Như sét đánh ngang tai, trong nháy mắt, sắc mặt của Bạch Tố Y tối sầm lại. Không sai! Cô đã sống chung với Lâm Thiệu Huy được ba năm, trong suốt khoảng thời gian, cô chưa từng thấy anh có bất cứ bản lĩnh gì cũng như có thân phận đặc biệt nào, anh chỉ là một người bình thường giống như biết bao người khác mà thôi! Vậy thì một người bình thường như ai sao có thể có trong tay loại thẻ này đây? Nghĩ đến khả năng mà mọi người vừa nói, Bạch Tố Y không khỏi hoang mang, cô run rẩy mấp máy môi nói:
“Tôi…tôi phải đi tìm Lâm Thiệu Huy hỏi cho rõ ràng chuyện này!”
Dứt lời, Bạch Tố Y vội vàng chạy ra khỏi phòng bao, đám người còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo cô. Họ cũng rất muốn biết tấm thẻ này của Lâm Thiệu Huy rốt cuộc từ đâu mà ra!
Trong khi mọi người đều ra ngoài, Lâm Thiên Quang một mình nán lại, lấy điện thoại ra.
“Hừ! Loại người rác rưởi như anh ta không thể có loại thẻ như vậy được! Chắc
chắn là do ăn trộm! Hơn nữa anh ta còn đắc tội với cậu chủ Từ và cậu chủ Trương, lần này coi như chết chắc rồi!”
Nghĩ tới đây, Lâm Thiên Quang nhanh tay nhấp vào một dãy số, một cuộc gọi được chuyển đi. Khi cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói sốt sắng của Từ Bạch Đình nhanh chóng được truyền ra từ trong điện thoại:
“Thiên Quang, sao rồi? Người đó còn ở đấy không?”
Nghe thấy vậy, Lâm Thiên Quang vui mừng khôn xiết, không cần nghĩ cũng biết cậu chủ Từ chắc chắn đang gấp rút tới đây, lập tức đáp:
“Cậu chủ yên tâm! Anh ta vẫn còn ở đây, tôi sẽ giữ anh ta lại!”
Câu nói của Lâm Thiên Quang khiến Từ Bạch Đình vô cùng phấn khích, hào hứng nói:
“Tốt lắm! Thiên Quang, chuyện lần này anh làm rất tốt! Sau khi xong chuyện, tôi sẽ lập tức thăng chức cho anh làm tổng giám đốc của tập đoàn Minh Long!” Lời nói của Từ Bạch Đình vừa dứt, nỗi vui mừng của Lâm Thiên Quang trong nháy mắt như đạt tới đỉnh điểm. Từ một nhân viên của bộ phận quản lý trở thành tổng giám đốc, anh thật sự đã đặt chân vào bộ phận nòng cốt của tập đoàn. Vậy là kể từ nay trở đi, Lâm Thiên Quang sẽ không còn là Lâm Thiên Quang của trước đây nữa, mà sẽ là một nhân vật tầm cỡ, có trong tay địa vị và quyền lực!
Khi ngắt điện thoại, nụ cười trên môi của Lâm Thiên Quang càng được để lộ rõ
hơn:
“Hừ! Tên rác rưởi, chờ chết đi! Để xem cậu chủ Từ sẽ ra tay như thế nào! Hahaha…”
Dứt lời, Lâm Thiên Quang chạy ra khỏi căn phòng, đuổi theo đám người Bạch
Tố Y.