Vừa nghe anh ta nói thế, toàn thân vợ chồng Bạch Tuấn Sơn lập tức run lẩy bẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch, suýt thì sợ hãi đến ngất tại chỗ.
“Chúng... Chúng tôi căn bản không hề quen biết anh, tại sao anh lại muốn làm như vậy?”
Từng giọt mồ hôi lạnh dần dần làm cho lưng của Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn ướt đẫm, bọn họ nghẹn ngào nói.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Phương Lạc Nam, nhưng mới lần đầu gặp mặt mà Phương Lạc Nam đã muốn đưa bọn họ vào chỗ chết?
Nghe thấy thế, trên mặt Phương Lạc Nam lập tức hiện lên vẻ oán hận, nổi giận nói:
“Các người không biết tôi, nhưng tôi thì lại biết các người. Các người chính là bố mẹ của thằng chó tạp chủng Lâm Thiệu Huy đúng không?”
“Thằng chó đó ba lần bốn lượt phá hủy chuyện tốt của tôi, tôi hận không thể chém nó thành một nghìn mảnh.”
Nếu như không có Lâm Thiệu Huy thì anh cũng đã giết chết con điếm Phương Y Thần từ lâu, còn anh ta sẽ ngang nhiên, hợp lý trở thành chủ nhà của nhà họ Phương.
Vì sự xuất hiện của Lâm Thiệu Huy mà anh ta mất hết mặt mũi, bị sỉ nhục đủ điều.
Anh ta hận Lâm Thiệu Huy thấu xương.
Ngay lập tức, Phương Lạc Nam nhe răng cười, ác độc nói: “Cho nên hôm nay các người xui xẻo lắm mới gặp được tôi. Muốn trách thì trách chính bản thân mình thôi, tìm con rể mát tay quá mà.”
Anh ta cũng không ngờ rằng mình đi đến vay tiền của ngân hàng Huy Hoàng mà lại trùng hợp gặp được người nhà của Lâm Thiệu Huy.
Vậy thì anh ta sẽ tặng cho Lâm Thiệu Huy một món quà gặp mặt.
Cái gì.
Lâm Thiệu Huy?
Vợ chồng của Thẩm Ngọc Trân trợn tròn mắt ngay tại chỗ.
Trong mắt hiện ra nồng đậm chấn kinh, đơn giản không thể tin vào tai của mình.
Chuyện này... Sao lại có chuyện như thế này được?
Lâm Thiệu Huy là một thằng ở rể đồ bỏ đi, làm sao có tư cách đắc tội Phương Lạc Nam dạng này đại thiếu?
Mà lúc này, nghe thấy Phương Lạc Nam có thù với vợ chồng Thẩm Ngọc Trân, Vạn Trọng Vinh và Lý Thanh Như lập tức mừng rỡ như điên.
Đây đúng thật là trời cũng giúp ta.
Bây giờ có Phương Lạc Nam làm chỗ dựa cho bọn họ rồi, bọn họ sợ gì Từ Hoài Nhân nữa?
Ngay lập tức, trên mặt của bọn họ tỏ vẻ khinh thường sâu sắc.
Nhất là Lý Thanh Như.
Vẻ mặt cô ta trở nên đắc ý, kêu lên:
“Từ Hoài Nhân, tôi thấy người đáng chết không phải là chúng tôi, mà là ông đấy?”
“Người mà cậu Nam ghét mà ông cũng dám cứu? Thật sự là không biết sống chết, bây giờ quỳ xuống nhận tội đi, cố gắng biết đâu còn có đường sống.”
Ở một bên, Thẩm Kiến và Thúy Bình cũng vui vẻ đến mức sắp phát điên rồi, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng Lâm Thiệu Huy lại liều lĩnh như thế, dám đi đắc tội một cậu chủ nhà quyền thế và giàu có như Phương Lạc Nam.
Thậm chí còn liên lụy đến người nhà của mình, cùng nhau xui xẻo.
Tốt quá rồi.
Cứ thế thì không cần bọn họ phải ra tay, Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn cũng sẽ gặp xui xẻo.
Lúc này, bọn họ đang cười ở trên nỗi đau của người khác, chờ mong cảnh tượng bọn họ đau đớn, rên rỉ.
Vào lúc này, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, Từ Hoài Nhân nhất định sẽ phải cúi đầu.
Dù sao có thể nói là nhà họ Từ và Nhà họ Phương không thể so sánh được với nhau, nếu Từ Hoài Nhân cứ khăng khăng muốn đắc tội thì cũng có nghĩa là ông ta đã chọn con đường chết.
Ngay cả nhà họ Tiêu cũng không chống đỡ nổi cho bọn họ.
Nhưng nhà họ Tiêu không gánh nổi cũng không nghĩa là Lâm Thiệu Huy không gánh nổi.
Cho nên trên mặt Từ Hoài Nhân không lộ ra nửa phần bối rối, ngược lại ông ta còn nói giọng mỉa mai:
“Phương Lạc Nam, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Hôm nay nếu cậu dám động vào cặp vợ chồng này, ngày mai trên thế giới này sẽ không còn nhà họ Phương nữa.”
Cái gì.
Tất cả mọi người nghe thấy ông ta nói như thế thì cả cơ thể lập tức run lẩy bẩy, dường như tròng mắt cũng muốn rơi xuống.
Động vào cặp vợ chồng này thì ngày mai Nhà họ Phương sẽ biến mất hoàn toàn?
Vào thời điểm này, tất cả bọn họ đều mở to hai mắt nhìn, sử dụng ánh mắt như nhìn một con quỷ để nhìn Từ Hoài Nhân, đơn giản là không thể tin vào tai của mình.
Với năng lực của nhà họ Phương, còn có người nào ở Nam Giang mà anh ta không dám đắc tội ư?
Làm sao mà có chuyện này được.
“Ha ha ha.”
Nhưng Phương Lạc Nam vẫn khinh thường cất tiếng cười to:
“Thật sao? Vậy tôi càng muốn xem thử xem sao.”
Anh ta là cậu chủ cả của nhà họ Phương mà không được động vào người nhà của tên bỏ đi kia?
Anh ta không tin một chút nào.
“Từ Hoài Nhân, ông muốn ngăn tôi à?”
Phương Lạc Nam cười khẩy, ánh mắt sáng rực nhìn Từ Hoài Nhân chằm chằm:
“Ông... Vẫn chưa đủ tư cách đâu.”
Trong nháy mắt anh ta vừa mới nói câu này xong, một tiếng nói đầy lạnh lùng khác lại vang lên từ phía cửa:
“Ông ta không đủ tư cách, còn tôi thì sao?”