Đừng nói là một người cho dù là con thú hung dữ da dày thịt béo cũng sẽ bị nện thành thịt trong lúc này.
Nhìn thấy cảnh tượng này!
Sắc mặt Huân Nhi lập tức thay đổi, cô ấy lập tức muốn chạy tới chỗ Lâm Thiệu Huy.
Cô ấy cho rằng dù mình chết đi cũng phải bảo vệ được anh hai của mình sau lưng.
Mà nhóm người của chó săn trẻ tuổi thì trên mặt càng dữ tợn, càng lúc càng đậm dần:
“Ha ha ha... Ngớ ngẩn, chết đi! Đánh chết anh ta đi!”
“Ha ha, thằng nhóc này thật sự là Thiên đường có lối không muốn đi, Địa ngục không cửa lại cứ muốn vào! Thật sự là muốn chết mà!”
Mặt mũi của mấy người này đều tràn đầy hung ác.
Dường như họ sẽ nhìn thấy cảnh tượng Lâm Thiệu Huy bị gậy gộc đánh chết thê thảm biến thành máu thịt lẫn lộn vậy.
Nhưng vào đúng lúc này.
Tiếng nói của Lâm Thiệu Huy vang lên một cách ung dung:
“Được nha! Đã so nhiều người, vậy thì... cứ so nhiều người thôi!”
Cái gì!
Một câu kia của Lâm Thiệu Huy khiến cho nhóm người Cao Thánh Viễn sững sờ.
Nhưng chưa đợi họ hiểu rõ lời Lâm Thiệu Huy nói.
Vù vù vù!
Cũng giống như bên họ từng tiếng động cơ giống như thú dữ gầm thét oanh động, bất chợt vang lên.
Sau đó dưới ánh mắt khó tin của tất cả mọi người là từng chiếc xe con chạy tới nhanh như sấm chớp.
Những chiếc xe con này giống như đã ở đâu đó loanh quanh từ đầu trong hẻm ngoài vậy.
Giống như họ chỉ đang chờ lệnh của Lâm Thiệu Huy.
Cho tới bây giờ!
Ba chiếc!
Năm chiếc!
Mười chiếc!
Hai mươi chiếc!
Ôi…
Nhìn lướt qua xung quanh từng đầu đường trong khu, từng đầu đường trong hẻm, từng chiếc xe con điên cuồng mạnh mẽ xông ra. Bên trong xe từng người đàn ông cao lớn cường tráng xông ra, sắc mặt của nhóm người kia từng chút biến thành trắng bệch, rối rít bảo nhau dừng lại động tác.
Mà nhóm người của Cao Thánh Viễn và chó săn trẻ tuổi lại giống như gặp ma, dường như là không dám tin vào hai mắt mình.
“Họ... Mấy người họ là người sói sao?”
Cao Thánh Viễn cũng không phải kẻ ngu.
Anh ta biết nơi này là khu Bắc thành phố Nam Giang, mà người có thể điều động một lần nhiều đội xe tới như vậy thì chỉ có đàn em Chó Điên của Năm Sẹo!
Chỉ là. . Bạn có biết trang truyện [ trumtr uyeЛ. VN ]
Người tên Chó Điên này Cao Thánh Viễn biết.
Ngay lúc vừa rồi anh ta còn ở trong nhà của Chó Điên, thậm chí còn đưa cho người ta một phần quà.
Cao Thánh Viễn không thể tin được, bọn người Chó Điên tới đây làm gì?
“Không phải tới vì tôi đó chứ? Tên này nói so nhiều người có lẽ là trùng hợp ngẫu nhiên đúng không?”
Giờ phút này Cao Thánh Viễn chỉ có thể nghĩ tới một khả năng như vậy.
Rầm rầm!
Mà ngay lúc anh ta nghi ngờ không thôi.
Lập tức nhìn thấy bên trong những chiếc xe con kia mở cửa ra.
Một người đàn ông cường tráng cao lớn dẫn đầu gần trăm tên đàn ông lực lưỡng mặc quần áo màu đen đi xuống khỏi xe con, họ giống như thủy triều lần lượt đi xuống.
Người đàn ông lực lưỡng cầm đầu chính là Chó Điên!
Nhưng cái này còn chưa hết!
Cạch!
Sau khi nhóm người Chó Điên đi xuống, một chiếc xe màu đen phía trước cũng mở cửa ra.
Sau đó một người đàn ông trung niên đầu trọc cũng xuống khỏi xe.
Nhìn thấy người này.
Bọn người Chó săn trẻ tuổi bên cạnh Cao Thánh Viễn lập tức trừng lớn mắt như không dám tin vào mắt mình.
“Anh... Năm sẹo!”
Không sai!
Người đàn ông trung niên trước mặt chính là đại ca của Chó Điên cũng là bá chủ Năm Sẹo ở khu Bắc!
Nhóm người Cao Thánh Viễn hoàn toàn bị dọa cho sợ.
Họ từng biết là anh Năm Sẹo đã lâu không ra mặt nữa, dường như ông ấy giao toàn bộ những mối làm ăn trong tay mình cho Chó Điên quản lý hết.
Mà ông thì vẫn luôn ru rú trong nhà không hề ra ngoài.
Thậm chí Cao Thánh Viễn đã mấy phần đem quà tặng tới, đến nhà xin gặp mặt nhưng đều bị từ chối.
Cao Thánh Viễn không thể tin được sao anh Năm Sẹo có thể ở đây?