Một câu của Lâm Thiệu Huy khiến cho anh em Thái Quốc Phú và nhóm người của ông Thanh đều ngây ngẩn cả người.
Họ không nghĩ tới, vậy mà Lâm Thiệu Huy lại có thể dễ nói chuyện như vậy, thậm chí anh còn đồng ý sẽ không giết hai người.
Ngay lập tức, trong lòng của Thái Quốc Phú liền sung sướng vô cùng, ông ta quỳ trên mặt đất dập đầu với Lâm Thiệu Huy như giã tỏi:
“Cảm ơn Đại tông sư họ Lâm, cảm ơn Đại tông sư họ Lâm!”
Một bên quỳ lạy cảm ơn, một bên đưa lên hai tấm chi phiếu kia cho Lâm Thiệu Huy.
Lâm Thiệu Huy cười hờ hững một tiếng, lập tức nhận hai tấm chi phiếu, bỏ vào túi.
Còn bên ông Thanh cũng nháy mắt với nhóm người đằng sau, lập tức có người đi ra ngoài, chỉ khoảng hai phút sau liền đem tới một tờ hợp đồng thật dày.
Là danh sách hứa hẹn chuyển nhượng tài sản.
Chỉ cần ký tên lên trên, có được đám người ông Thanh chứng kiến, như vậy cho dù là cao ốc Hải Thụy, hay tất cả sản nghiệp có tên anh em Thái Quốc Phú đều thuộc về Lâm Thiệu Huy.
Nhìn thấy một màn này.
Anh em hai người Thái Quốc Phú cảm thấy dù không cam lòng lắm nhưng cũng chỉ phải cố gắng mà ký tên lên trên đồng ý.
Khi tất cả đã hoàn thành.
Lâm Thiệu Huy nhận lấy danh sách chuyển nhượng tài sản, hờ hững nhìn lướt qua, không nhịn được hài lòng gật nhẹ đầu.
“Ngài Lâm... Lâm, bây giờ chúng tôi có thể rời đi rồi sao?” Giờ phút này Thái Quốc Phú cũng không dám đối mặt với Lâm Thiệu Huy nữa.
Ông ta sợ tên ác ma này, vừa suy nghĩ một chút thôi đã bắt đầu có ý nghĩ muốn giết chết anh em họ.
“Muốn đi rồi sao?”
Lâm Thiệu Huy mỉm cười, gật nhẹ đầu:
“Tất nhiên là có thể đi được rồi! Đến Địa Ngục, nhớ kỹ phải xin lỗi bốn người sát thủ kia, dù sao thì họ chết cũng có hơi thảm!
Cái gì!
Lời nói của Lâm Thiệu Huy giống như một tiếng sấm rền vang, trong nháy mắt khiến cho anh em Thái Quốc Phú liền trắng bệch cả mặt.
Địa Ngục?
Đây là Lâm Thiệu Huy muốn… giết họ sao?
“Ngài Lâm, ngài... Ngài không thể như vậy được, vừa rồi chính miệng ngài đã đồng ý, chỉ cần chúng tôi đưa chi phiếu và tất cả sản nghiệp giao ra thì có thể cho chúng tôi sống tiếp mà.”
“Hiện tại hai anh em chúng tôi đã ký tên, ngài không thể lật lọng được!”
Thái Quốc Phú vô cùng luống cuống, một tia hy vọng cuối cùng tràn ngập trên mặt ông ta.
Ông ta không muốn chết.
Cho dù là mất đi tất cả, ông ta vẫn có cơ hội xoay chuyển tình thế, tiền tài, người đẹp, địa vị cái gì ông ta cũng có thể bỏ qua.
Nhưng mà.
Sau khi Lâm Thiệu Huy nghe ông ta nói vậy thì cười càng thêm âm trầm:
“Có lẽ các người nhớ lầm rồi, tôi nói rằng, tôi không giết các người, đó bởi vì loại con rệp như các người căn bản không đủ tư cách chết trong tay tôi!”
“Nhưng cái này không có nghĩa là người khác không thể giết các người!”
Bùm...
Lời này vừa nói ra khiến cho anh em Thái Quốc Phú bị dọa cho hồn vía lên mây.
Không chỉ có như vậy thôi.
Họ hoảng sợ nhìn thấy được sau khi Lâm Thiệu Huy nói xong, trong bóng tối bên cạnh Kim Cương, Hổ Đầu liền xuất hiện mấy người hung hãn đồng loạt xông tới!
Bốp bốp bốp!
Từng ánh sáng phản quang của dao nhỏ hiện lên, xuất hiện trong tay của đám người Kim Cương, vẻ mặt của họ vô cùng dữ tợn.
“Nhớ kỹ, chiêu đãi nhóm họ thật tốt! Trên người mỗi người phải có tổng cộng hai trăm linh sáu đốt xương, như vậy cứ chặt họ thành hai trăm linh sáu khúc đi!”
Giọng nói của Lâm Thiệu Huy lạnh lùng mà hờ hững vang lên.
Nhưng một câu của Lâm Thiệu Huy nói ra lại khiến cho tất cả mọi người đều muốn nổ tung da đầu.
Cắt thành hai trăm linh sáu khúc!
Thật ác độc!
Thật hung tàn!
Đáng sợ hơn chính là lời nói hung tàn này lại từ miệng của Lâm Thiệu Huy nói ra, lại giống như chỉ giết chết hai con sâu con kiến nào đó, nhẹ nhàng thoải mái như vậy nhưng cũng đơn giản mà lạnh nhạt.
“Không...”
Anh em hai người Thái Quốc Phú hoàn toàn bị dọa đến mức đi ra quần.
Chỉ là chưa chờ tới lúc họ cầu xin Lâm Thiệu Huy tiếng nào thì đã thấy Kim Cương và Hổ Đầu dẫn từng người kia nhào tới.
Bịch bịch bịch!
Ánh sáng của dao nhỏ lấp lóe.
Máu tươi văng tung tóe khắp nói.