Nghe nói như thế, ánh mắt của Hùng Gia lập tức nhìn về phía quầy bar.
Nhìn bóng lưng gầy gò kia của Lâm Thiệu Huy, khóe miệng của Hùng Gia hiện lên một đường cong tàn bạo
"Tốt! Rất tốt! Thật không ngờ sau khi Bát Diện Xà chết, vậy mà còn có loài bò sát không biết sống chết cũng dám động thủ với anh em chúng tao.”
"Hôm nay, ông đây muốn nghiền nát anh ta, răn đe.”
Nói xong, Hùng Gia dẫn theo tất cả hơn ba mươi thuộc hạ của mình, rậm rạp đi về phía quầy bar.
Bước chân nhịp độ đồng đều, khí thế kinh người, khiến cho mọi khách hàng trong quán chỉ cảm thấy da đầu run lên, hết người này đến lượt khác vội vàng trốn tránh vì sợ tai bay vạ gió.
Chỉ là khiến mọi người ngạc nhiên chính là.
Dường như Lâm Thiệu Huy hoàn toàn không phát giác về những điều xảy ra ở đây.
Anh vẫn như trước không nhanh không chậm uống một nửa số bạch sắc hỏa diễm còn lại trong ly, như thể không cảm nhận được chút nguy hiểm nào sắp ập đến.
Mà khi Hùng Gia chỉ còn cách Lâm Thiệu Huy vài bước chân,
Người đẹp áo đỏ bất ngờ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Hùng Gia, dừng lại.Anh, không thể động vào anh ta.”
Trên gương mặt xinh đẹp của người đẹp áo đỏ hiện lên nồng nặc men say, nhưng ánh mắt của cô lại nhìn chằm chằm vào Hùng Gia, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
Cái gì?
Nhìn thấy cảnh tượng này, không chỉ có Hùng Gia sửng sốt, ngay cả những người xung quanh cũng xôn xao.
Họ không ngờ rằng tên thủ phạm Lâm Thiệu Huy này còn chưa hề phản ứng gì thì thay vào đó, người phụ nữ mà anh tán lại dẫn đầu đứng ra bênh vực cho anh.
"Cô gái nhỏ, cô là ai? Tôi nói cho cô biết, dám cản đường của ông đây, thì ông đây cũng sẽ giết chết cho dù cô có phải là phụ nữ hay không!"
Hùng Gia nhìn chằm chằm vào người đẹp áo đỏ, như thể đang nhìn một người chết.
Còn tên lưu manh bên cạnh, trên mặt tràn đầy ghen tị hét lên:
"Người đẹp, tôi khuyên cô đừng xen vào chuyện của người khác, chuyện này không liên quan gì đến cô!"
"Chờ một hồi lát, ông đây dọn dẹp thằng chó con này xong lại nói chuyện với cô."
Ánh mắt tên côn đồ nhìn về phía người đẹp áo đỏ càng tham lam, xấu xa.
Lòng anh ta đã nảy sinh ác độc.
Chỉ cần Lâm Thiệu Huy bị xử lý xong, nhất định anh ta phải cho người phụ nữ đối với anh ta không chút thay đổi nào này biết rõ sự lợi hại của anh ta.
Khi nghe nói như thế, chẳng những người đẹp áo đỏ không sợ hãi chút nào mà cô còn lấy từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận, trực tiếp giơ lên trước mặt bọn người Hùng Gia:
"Tôi là cảnh sát-Tư Mã Yên Nhi.”
Cái gì?
Nghe nói như thế, nhìn thấy thẻ cảnh sát trên tay người phụ nữ áo đỏ, bất kể là Hùng Gia hay là những người xung quanh đều xôn xao.
Cảnh sát!
Bọn họ không ngờ rằng người đẹp có dáng người nóng bỏng này lại là một hoa khôi cảnh sát.
Thậm chí không ngờ rằng hoa khôi cảnh sát này sẽ vì Lâm Thiệu Huy mà trực tiếp chỉ ra danh tính của cô để ngăn chặn Hùng Gia.
Điều này……
Lập tức, sắc mặt đám lưu manh phía sau lưng Hùng Gia đều do dự.
Cảnh sát gần như là thiên địch của bọn họ.
Điều này khiến những thành viên của thê giới ngầm làm sao không sợ hãi chứ.
Nhưng.
Bốp~!
Hùng Gia không nói lời nào, mà là vươn bàn tay to ra trực tiếp vỗ thẻ chứng nhận cảnh sát của người đẹp áo đỏ rơi xuống mặt đất.
Cái khuôn mặt hung thần ác sát dữ tợn kia, trên khuôn mặt gã ta toát lên vẻ khinh thường và hung hăng càn quấy:
"Cảnh sát tính là cái thá gì.Tôi nói cho cô biết, cả khu phố này thuộc về ông đây.Cho dù cô là cảnh sát, cũng không dùng được ở đây.”
Nhìn thấy cảnh này, người phụ nữ áo đỏ không khỏi sửng sốt.
Mà rất nhiều khách hàng xung quanh lại náo loạn.
Hung hăng càn quấy!
Bá Đạo.
Những người xung quanh đều không thể nghĩ rằng Hùng Gia sẽ kiêu ngạo và độc đoán như thế, thậm chí còn không thèm để hoa khôi cảnh sát trước mặt này vào mắt.