Cũng lọt vào mắt của tất cả khán giả thành phố Nam Giang Nam đang xem truyền hình trực tiếp.
Lúc nhìn thấy có người cuối cùng cũng đi vào phòng điều trị Đông y thì tất cả tiếng chửi mắng, tiếng giận dữ, lúc này mới từ từ yên lặng trở lại.
Mỗi một người đều đang chờ đợi xem thần y Lâm kia rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể khiến ông Cao sùng bái như vậy.
Và dưới ánh nhìn của các cặp mắt này!
Trong phòng điều trị Đông y!
“Thần y Lâm, chúng ta bắt đầu thôi!” Đây là giọng của ông Cao.
Ông ta cũng mặc bộ đồ phẫu thuật đến làm trợ thủ cho thần y Lâm kia.
Nghe thấy lời này!
Người có dáng hơi gầy đứng đầu đó gật đầu.
Anh đến trước mặt ông già bị bệnh đó, nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, sau đó nói:
“Người này mắc chứng bệnh Philinlock, do rối loạn máu, dẫn đến máu không lưu thông, gây nên bại não và liệt toàn thân!”
Cái gì?
Vừa nghe thấy câu nói này, không chỉ là ông Cao với những người trong phòng điều trị sững sờ mà ngay cả cả nhà Bạch Tố Y ngồi trước tivi, cùng với rất nhiều khán giả đang xem khác cũng không thể tin nổi.
Sao có thể.
Người này từ lúc vào phòng điều trị chỉ nhìn qua bệnh nhân một cái mà thôi, sao có thể kết luận như vậy được.
Phải biết là!
Đông y coi trọng nhìn, ngửi, hỏi, chạm!
Mỗi một bước đều nắm chắc vô cùng cẩn thận, sau khi xác định một trăm phần trăm thì mới kết luận.
Thế nhưng bây giờ, thần y Lâm này chỉ nhìn lướt qua một cái, đã trực tiếp kết luận chứng bệnh Philinlock, đây thực sự quá hời hợt rồi.
Trong phút chốc!
Tất cả khán giả trước màn hình lại rộ lên xôn xao lần nữa.
“Vừa nhìn đã kết luận bệnh? Người họ Lâm này, hoặc là thần y thực thụ, hoặc là một tên lừa đảo chuyên nghiệp!”
“Không sai! Tôi nghe giọng của anh ta, hình như tuổi không lớn, khoảng chín mươi phần trăm là tên lừa đảo không còn gì nghi ngờ!”
“…”
Gần như mỗi một khán giản ngồi trước tivi đều nảy sinh nghi ngờ đối với thân phận thần y của Lâm Thiệu Huy.
Đến cả Bạch Tuấn Sơn và Bạch Tố Y cùng với những người khác cũng từ từ chau mày.
“Vị thần y Lâm này cũng hời hợt quá rồi, sao có thể vừa nhìn đã kết luận bệnh được?”
Bạch Tuấn Sơn thờ dài một hơi, trong lòng ông ta đã có thêm vài phần thất vọng về bản lĩnh của thần y Lâm.
Chỉ có Bạch Tố Y ở bên cạnh!
Sau khi nghe thấy giọng nói của thần y Lâm đó, thì cơ thể cô cứng đờ.
Quen thuộc!
Giọng nói này, tuy có sự thay đổi qua truyền hình trực tiếp, nhưng cô nghe quen thuộc vô cùng.
Đặc biệt.
Sau khi Bạch Tố Y cẩn thận quan sát tỉ mỉ đôi mắt của thần y Lâm kia xong thì cả người cô như bị sét đánh, gần như không dám tin vào mắt mình:
“Ba… mẹ! Hai người nhìn xem, thần y Lâm này có giống Lâm Thiệu Huy không?”
Cái gì?
Câu nói này của Bạch Tố Y khiến cho Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân hoàn toàn sững sờ.
Lâm Thiệu Huy?
Thần y Lâm?
Cái này sao có thể.
Ngay lập tức, vợ chồng Bạch Tuấn Sơn trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của bác sĩ thiên tài kia, thì kinh ngạc phát hiện… Giống!
Giống đôi mắt Lâm Thiệu Huy vô cùng, đặc biệt là phối hợp với giọng nói quen thuộc lúc nãy, cái này…
“Không… Không thể nào!” Bạch Tuấn Sơn lắc đầu, sau đó nói với vợ và con gái mình: “Người này không thể nào là Lâm Thiệu Huy được. Lâm Thiệu Huy đi chợ mua rau rồi, sao lại đến bệnh viện? Hơn nữa, Lâm Thiệu Huy đâu có hiểu về y học, sao có thể học theo người ta làm bác sĩ chứ?”
Không hiểu y học?
Nghe thấy lời này, trong lòng Bạch Tố Y bất giác xuất hiện thuốc hồi sinh, đồng thời nhớ đến lời của Lâm Thiệu Huy hôm qua nói trong phòng bệnh, nói như đinh đóng cột về căn bệnh ‘Zillinghorst’.
Tất cả những điều này đều là trùng hợp sao?
Bạch Tố Y không dám tin, cũng không có cách nào để tin.