Huyết Tổ!
Sau khi nhìn thấy hai bóng dáng một già một trẻ này, mấy người trong sân vận động đều cảm thấy mí mắt của mình như giật mạnh.
Nhịp tim của họ điên cuồng tăng nhanh, nhảy lên thình thịch.
Hai người kia đến đây từ lúc nào vậy?
Trong lòng mỗi người đều nảy ra nghi vấn đó.
Không có ai thấy rõ!
Cũng không ai phát hiện ra điều gì.
Trong mắt mọi người, hai người này bay tới như mang theo cuồng phong gió lốc, khiến cho người ta khó mà tin nổi.
Tĩnh lặng...
Sau khi hai thầy trò Huyết Tổ xuất hiện, bầu không khí trong sân vận động ngột ngạt và nặng nề hết sức.
Ngay cả Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn trên kia cũng bất giác nhíu mày.
"Thân pháp này đúng là kỳ lạ."
Lúc này đây, hai đại tông sư liếc mắt nhìn nhau, họ đều nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương có sự chấn động mạnh mẽ.
Quá nhanh.
Thân pháp của hai người này nhanh đến mức họ không thể phát hiện ra, đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng mà, rất nhiều nhân vật lớn ở Nam Lộc đang nhìn họ chằm chằm, Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn cũng không thể mất đi khí thế của đại tông sư được.
Lúc này đây, họ bước về phía trước một bước, vẻ mặt hung thần ác sát.
"Huyết Tổ, rốt cuộc ông cũng xuất hiện rồi, nếu đã vậy... thì để cái mạng lại đây!"
Đôi mắt của Lãnh Ngạo Thiên nhìn chằm chằm người kia, vẻ mặt sục sôi ý chí chiến đấu đến điên cuồng.
Mà Hạ Lan Sơn đứng bên cạnh ông ta.
Cũng đang nhìn Huyết Tổ như vậy, ông ta nở nụ cười ý nhị:
"Nếu hôm nay ta giết hai người thì nước ta lại bớt một tai họa rồi!"
Bớt một tai họa?
Nghe thấy mấy câu từ đầy tính chính nghĩa của Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn, Huyết Tổ bất giác cười lạnh:
"Mấy người giết tôi không phải là vì trừ ma vệ đạo!"
"Mà là vì... hư danh mà thôi!"
Cái gì?
Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn không thể nào nghĩ tới, Huyết Tổ lại thẳng thừng như vậy, cứ thế nói toạc ra mục đích của hai người.
"Ha ha..."
Huyết Tổ cười u ám, càng lúc càng kinh dị:
"Tôi đã giết vô số người, nhưng những người tôi giết đều là người đáng chết!"
"Họ bắt nạt đàn ông, chọc ghẹo đàn bà, họ giết người vô tội, có chết cũng không hết tội."
Nói xong.
Đôi mắt của Huyết Tổ như thể có thể nhìn thấu được lòng người, ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn, vẻ mặt hết sức khinh thường.
"Mà mấy người lại dựa vào cái danh trừ ma vệ đạo để giết tôi, không phải là vì muốn đạp lên hài cốt của tôi để rèn đúc nên sự anh minh cho mấy người à?"
"Đáng tiếc. Mấy người chỉ... muốn chết mà thôi!"
Rầm.
Hung hăng thật!
Ngông cuồng quá!
Sau khi nghe Huyết Tổ nói xong, mấy nhân vật lớn trong sân vận động lại sôi sục thêm lần nữa.
Họ không ngờ là trước mặt hai vị đại tông sư cao thủ Nam Lộc mà Huyết Tổ có thể bình tĩnh đến như vậy, giống như không hề lo lắng một chút nào.
"Hừ!"
"Dù cho ông giết ai đi chăng nữa thì trên tay ông đã nhuốm đầy máu tươi, mà hôm nay chúng ta muốn báo thù rửa hận cho những người tử nạn."
Sau khi Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn nói xong, hai người chia ra hai bên trái phải, bày thế trận.
"Đến đi, để hai người chúng ta thử xem thủ đoạn của Huyết Tổ ông như thế nào?"
Dứt lời.
Hai người họ đã chia làm hai phía.
Chuẩn bị hợp lực, vây công Huyết Tổ.
Không thể không nói.
Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn đúng là cẩn thận, họ không hề dự định đánh đơn mà vừa xông lên đã muốn hợp lực để giết Huyết Tổ.
Đáng tiếc!
Sau khi thấy tư thế của hai người họ.
Huyết Tổ lại khẽ lắc đầu, bước chân lùi về sau một bước.
"Xin lỗi, đối thủ của mấy người không phải là tôi!"
"Mà là nó."
Vừa nói, Huyết Tổ đã chỉ sang... Huyết Lang bên cạnh mình.