Cảnh tượng đẫm máu này khiến người nhà của Bạch Tố Y trợn mắt há mồm, Bạch Tư Yên còn sợ đến mức dựng cả tóc gáy.
“Lâm… Lâm Thiệu Huy, anh, anh dám đánh người của tập đoàn Bạch Kỳ ở Nam Lộc! Anh xong rồi!”
Bạch Tư Yên tận mắt nhìn thấy, Lâm Thiệu Huy tát Bạch Văn và Bạch Võ từ phòng khách tát tới tấp đến cửa, tan nát cả khuôn mặt.
Điều này khiến trong lòng cô ta sợ gần chết.
Ngay lập tức!
Bạch Tư Yên quay đầu lại và gào thét thảm thiết với gia đình Bạch Tố Y:
“Chú ba! Bạch Tố Y! Các người nhìn xem Lâm Thiệu Huy rác rưởi này đã làm ra chuyện tốt gì?”
“Các người phải tự biết, người tập đoàn Bạch Kỳ ở Nam Lộc không thể bị làm nhục, cho dù chỉ là hai tên vệ sĩ, cũng nhất định không phải là người mà nhà các người có thể khiêu khích!”
“Lâm Thiệu Huy chết chắc rồi, cả nhà các người chết chắc rồi!” Trong lời nói của Bạch Tư Yên ẩn chứa sự uy nghiêm đáng sợ.
Rõ ràng, chuyện cô ta sợ nhất chính là liên lụy đến bản thân và liên lụy đến nhà họ Bạch, cô căn bản không quan tâm đến sự sống chết của Lâm Thiệu Huy và gia đình của Bạch Tố Y một chút nào.
“Bạch Tố Y, các người chờ xem! Khi trở về tôi sẽ báo cáo với cậu chủ Bạch Trần, nói rằng nhà các người không những không tuân lệnh, mà thậm chí còn trở thành kẻ thù của tập đoàn Bạch Kỳ ở Nam Lộc!”
“Người một nhà các người đều…” Bạch Tư Yên càng mắng càng kích động.
Chỉ là cô ta còn chưa nói hết.
“Ồn ào!”
Một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên bên tai cô ta, sau đó một bàn tay to lớn tát mạnh vào mặt Bạch Tư Yên.
Chát!
Một cái tát này, giống như một tấm sắt khiến cho cả người Bạch Tư Yên lảo đảo không ngừng lui về phía sau.
Khi cô ta đã ổn định được bước chân thì cô ta cảm thấy má mình phồng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cơn đau cộng với bỏng sự khiến đầu óc Bạch Tư Yên trống rỗng: “Lâm Thiệu Huy... anh, anh dám đánh tôi à?”
Bạch Tư Yên không thể tin được.
Dù sao thì trong mắt của cô ta, mặc dù đã nhiều lần làm nhục Lâm Thiệu Huy, thế nhưng đối phương chưa từng làm gì mình.
Vậy mà bây giờ...
“Đánh cô?”
Đôi mắt của Lâm Thiệu Huy nhìn chằm chằm vào Bạch Tư Yên, trong mắt lóe lên sát ý: “Nếu cô không phải là em họ của Tố Y thì tôi đã giết cô rồi!”
Ầm!
Giọng nói âm u đáng sợ, ánh mắt lạnh như băng.
Cả người Bạch Tư Yên như bị sét đánh, trong lòng cô ta tràn ngập nỗi sợ hãi.
Cô ta có thể cảm nhận rõ ràng sát ý trong mắt của Lâm Thiệu Huy.
Anh... thật sự dám giết cô ta!
“Quay về nói với cái người tên Bạch Trần kia! Ba ngày nữa nhà chúng tôi sẽ đích thân đến nhà họ Bạch!”
“Tuy nhiên, chúng tôi không phải muốn đầu hàng, mà là... thôn tính nhà họ Bạch các người!”
Cái gì!
Sau khi nghe những lời này của Lâm Thiệu Huy.
Dù là Bạch Tư Yên hay gia đình của Bạch Tố Y đều cảm thấy bối rối.
Không phải đầu hàng?
Không phải bị thôn tính?
Mà là... để chiếm đoạt nhà họ Bạch?
Điều này, làm sao có thể xảy ra!
Mọi người xung quanh đều cảm thấy lúc này Lâm Thiệu Huy đã điên thật rồi. Làm trái mệnh lệnh của Bạch Trần, cũng đã tương đương với việc đắc tội với nhà họ Bạch ở Nam Lộc.
Sau khi đánh Bạch Văn và Bạch Võ, thì họ đã trở thành kẻ thù của tập đoàn Bạch Kỳ ở Nam Lộc!
Trong tình huống này, chuyện tập đoàn Bạch Kỳ ở Nam Lộc trả thù còn chưa nói, vậy mà Lâm Thiệu Huy lại gan to bằng trời muốn thôn tính luôn cả nhà họ Bạch ở Nam Lộc, đây đúng là đang nói chuyện viển vông mà.
“Được rồi! Lâm Thiệu Huy, anh điên thật rồi!”
Bạch Tư Yên bị trước sự hung hăng của Lâm Thiệu Huy làm cho vui vẻ.
Cô ta đầu tóc bù xù, ôm lấy đôi má sưng đỏ và trừng mắt oán hận nhìn gia đình Lâm Thiệu Huy: “Vậy bây giờ tôi trở về báo cáo ngay! Ba ngày sau, chúng tôi ở nhà họ Bạch chờ các người! Đến lúc đó xem ai chết ai sống!”
Xin chào các bạn, Do một chút nhầm lẫn mà mình đăng nhầm chương 651-700, hiện mình đã trao đổi với app và đã đăng lại nội dung của các chương này. Các bạn đã mở khóa chương hãy yên tâm, mình đã up lại nội dung và các bạn không phải mở khóa chương lần 2,các bạn cứ đọc lại chương 651-700 nha. Rất mong các bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình nhé!