Cái gì! . Truyện Nữ Phụ
Nghe thấy Lãnh Bất Phàm nói như vậy, mọi người xung quanh, lập tức càng trở nên sôi nổi.
Tập đoàn Bảo Thịnh, sẽ hợp tác với một tập đoàn ở thành phố Nam Giang!
Điều này đối với tất cả các tập đoàn ở thành phố Nam Giang mà nói, là một tin vui chấn động.
Đặc biệt mọi người đều biết, ai có thể bắc cầu với cổ xe chiến là tập đoàn Bảo Thịnh này, điều đó gần như đồng nghĩa với việc sẽ vươn lên đỉnh cao, một bước lên mây.
Chỉ là lúc này.
Ánh mắt của mọi người, đều dồn dập nhìn về phía Bạch Tố Y.
Khi nãy Lãnh Bất Phàm vừa khen ngợi Bạch Tố Y, điều này cũng có nghĩa là, rất có thể tập đoàn Bạch Lạc chính là kẻ may mắn đó.
Mỗi một ánh mắt nhìn về phía Bạch Tố Y, chứa đầy sự ngưỡng mộ và ghen tị.
Trong mắt mọi người, giống như có được sự ưu ái của Lãnh Bất Phàm, thì chắc chắn là điều vô cùng may mắn.
“Được rồi! Lập tức sẽ bước vào tiết mục của buổi dạ hội!”
“Mọi người có thể tự lựa chọn bạn nhảy mà mình yêu thích!”
Khi Lãnh Bất Phàm tuyên bố xong, anh ta không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Lập tức trong phòng bao riêng, âm thanh của một bản nhạc du dương vang lên.
Trong âm thanh của bản nhạc, các thanh niên đẹp trai giàu có đưa bạn của mình đến sàn nhảy ở trung tâm của phòng bao riêng, bắt đầu nhẹ nhàng nhảy.
Chỉ là!
Lãnh Bất Phàm lại không mời bạn gái Chu Nhã Nam của mình, mà từ từ đi đến trước mặt của Bạch Tố Y.
Sau đó cúi người, như một quý ông, đưa tay ra với Bạch Tố Y:
“Cô Tố Y, tôi có thể mời cô nhảy một bản không?”
Cái gì!
Cảnh tượng này, khiến khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y hơi thay đổi, cô không nghĩ tới, cái tên Lãnh Bất Phàm này lại kiêu ngạo như vậy, rõ ràng biết chồng của cô đang ở bên cạnh, thế mà vẫn trực tiếp đến mời cô.
Này thật sự là đang làm nhục bản thân, càng là làm nhục Lâm Thiệu Huy.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú!”
Trong đáy mắt của Bạch Tố Y, lộ ra vẻ cực kỳ chán ghét, ngay sau đó cô vươn tay ra, gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Thiệu Huy.
Hả?
Cảnh tượng này, làm cho sắc mặt của Lãnh Bất Phàm, có hơi ảm đạm thêm một phần.
Anh ta không ngờ đến, bản thân đã biểu hiện rõ ràng như vậy, thế mà Bạch Tố Y vẫn chưa cắn câu.
Suy cho cùng!
Chỉ cần cô ta tạo dựng quan hệ với mình, thì tập đoàn Bạch Lạc bọn họ chắc chắn sẽ trở thành kẻ may mắn.
Lẽ nào người phụ nữ này lại không sợ đắc tội mình, rồi đánh mất cơ hội hợp tác với tập đoàn Thịnh Bảo sao?
Nghĩ đến điều này.
Ánh mắt của Lãnh Bất Phàm, không khỏi hung hăng trừng Lâm Thiệu Huy một cái.
Rốt cuộc, lại bị thua dưới tay một thằng ở rể rác rưởi tiếng tâm lừng lẫy, mặt mũi của Cậu Lãnh Bất Phàm như anh ta đều bị mất sạch.
Có điều, mặc dù lúc này Lãnh Bất Phàm rất tức giận, nhưng cũng không lập tức bộc phát ra.
Trái lại đôi mắt nhìn Lâm Thiệu Huy, nghiền ngẫm nói:
“Lâm Thiệu Huy, chúng ta nói chuyện chút được chứ?”
Nói chuyện!
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y, lộ ra vẻ lo lắng, cô không khỏi nắm chặt lòng bàn tay của Lâm Thiệu Huy, ra hiệu cho Lâm Thiệu Huy đừng đồng ý.
Nhưng mà, Lâm Thiệu Huy hơi nhếch miệng cười:
“Được!”
Nói xong, Lâm Thiệu Huy vỗ vào bàn tay ngọc của Bạch Tố Y, tỏ ý không cần lo lắng, sau đó lập tức cùng Lãnh Bất Phàm đi đến một góc của phòng bao riêng.
Mà nhìn thấy cảnh tượng này.
Chu Nhã Nam cũng nhanh chóng đi về phía Bạch Tố Y, bắt đầu tán dóc.
Lúc này, bầu không khí trong phòng bao riêng có chút kỳ quái.
Gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều như có như không nhìn về phía Lâm Thiệu Huy và Lãnh Bất Phàm, bọn họ rất muốn biết, Cậu Lãnh Bất Phàm và cái thằng ở rể Lâm Thiệu Huy này, có chuyện gì để nói.
Chỉ là, khi hai người đi đến một góc, ngay khi lời nói của Lãnh Bất Phàm phát ra, liền làm cho vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy u ám hẳn lên:
“Lâm Thiệu Huy, ra một cái giá đi! Người phụ nữ của mày, tao muốn!”